Nghe được giọng nói của cô, sắc mặt quầy lễ tân trắng bệch, lúng túng, đâu còn dám tiếp tục nói.
Thẩm Chanh cười khẽ một tiếng, đưa tay liền tháo bông tai hột xoàn giống như tầm thường ở trên tai trái xuống, đập lên quầy lễ tân, “Tặng cô đó.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Quầy lễ tân nhìn gắt gao chằm chằm bông tai hột xoàn trước mặt, run rẩy không ngừng.
Nếu như có thể, cô ta nhất định muốn thu hồi lời vừa đã nói.
Bởi vì, bông tai hột xoàn này....
Là hàng LK số lượng có hạn, mười tám vạn hai!
Thứ quý trọng này, sao cô ta dám muốn, vì vậy chỉ có thể nhờ bồi bàn khác trả bông tai hột xoàn trở về.
Tâm trạng Thẩm Chanh, rốt cuộc vẫn bởi vì chuyện này mà nhận lấy một chút ảnh hưởng.
Sau khi tiến vào phòng bao, một vị quản lý Triệu khác ân cần đến phục vụ, phục vụ còn lại càng thêm nối liền không dứt, làm choáng cả mắt của cô.
Thi Vực nhìn cô một cái, con ngươi vốn chìm lạnh càng thêm âm u, “Đều cút ra ngoài.”
”Dạ, vâng....”
Những người lượn vòng vây quanh bọn họ lập tức quy củ thối lui ra khỏi phòng bao.
Một tay Thẩm Chanh nâng cằm lên, một tay cầm dao găm đâm bò bít tết trong dĩa, dường như có chút không vui.
Điện thoại Thi Vực vang lên đúng lúc này, nhìn lướt qua hiển thị cuộc gọi đến, nhướng mày, nhận nghe.
Thấy anh đang nghe điện thoại, Thẩm Chanh đứng dậy đi toilet.
Nhìn gương đùa nghịch đầu tóc có chút rối bời, sau đó rửa sạch tay.
Vừa ngẩng đầu lên, lại từ trong gương nhìn thấy Thi Vực dựa ở ngoài cửa, ngón giữa cầm điếu thuốc, cười như không cười nhìn cô.
Anh mặc áo sơmi tơ tằm màu đen, cổ áo mở rộng, lộ ra một mảnh cơ ngực màu lúa mì bền chắc, nhìn kiểu gì cũng thấy rất gợi cảm.
Con ngươi sâu thẳm lại quyến rũ, dáng người cao to, quanh thân tản ra hơi thở làm cho người ta mê muội.
Anh hút một hơi thuốc, ngửa đầu phun ra một vòng khói, bộ dạng bất cần đời.
Thẩm Chanh quay đầu nhìn anh, lạnh giọng nhắc nhở: “Toilet nữ!”
Thi Vực híp con ngươi, chậm rãi phun ra một câu, “Ừ, chuyên dùng cho người phụ nữ của tôi.”
Thẩm Chanh: “....”
Vừa rồi lúc cô tiến vào liền suy nghĩ, sao lại có toilet lộng lẫy xa hoa như vậy.
Cũng đúng, nếu như không phải chuyên dụng, loại đàn ông thích sạch sẽ nghiêm trọng như anh, làm sao có thể tới chỗ như thế này.
Có tiền liền tùy hứng!
Cô liếc nhìn anh một cái, lười phản ứng lại anh, muốn đi ra ngoài từ trước mặt anh.
Ai ngờ vừa đi tới cửa, Thi Vực đột nhiên duỗi một tay ra chống đỡ ở trên khung cửa, đứng cũng không đứng thẳng, cả người rất tà khí, “Mỹ nữ, hẹn hò không?”
Thẩm Chanh thản nhiên nhìn anh, chỉ thấy anh có chút hứng thú nhìn mình, biểu cảm trên mặt quyến rũ mờ ám được có chút kỳ cục, liền đáp một câu, “Không hẹn!”
Người đàn ông này, càng ngày càng trêu chọc muội mà!
Thi Vực cúi đầu xuống để sát vào cô, nghiền ngẫm phun vòng khói ở trên mặt của cô, “Thật sự không hẹn?”
”Tránh ra!” Thẩm Chanh đẩy khuôn mặt tuấn tú yêu mị kia ra, khom người chui ra từ dưới tay anh.
Quay đầu nhìn bóng lưng nhu mì xinh đẹp của cô, Thi Vực giương môi cười, thu hồi tay chống ở khung cửa, chậm rãi sửa sang lại cổ áo một chút, mới mở bước chân ra đi theo.
Lại gọi mấy phần điểm tâm ngọt, Thẩm Chanh ăn một chút, đóng gói phần còn lại mang đi.
Mới vừa lên xe, cô liền quay đầu hỏi Thi Vực, “Đi lên núi biệt thự thăm Tiểu Súc Sinh?”
Thi Vực ừ một tiếng, nghiêng mắt nhìn lướt qua món điểm tâm ngọt trên tay cô, thuận miệng hỏi câu, “Mang cho nó?”
”Ừ.”
”Nó giảm béo.”
”Một con chó giảm béo làm gì....”
”Không giảm béo không tìm được bạn gái.”
“....”