Một nửa đàn ông trong phòng chờ máy bayđều bởi vì tư thế ngủ trêu chọc người của Thẩm Chanh mà tâm viên ý mã, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lên người cô vài lần.
Chỉ có Mộ Bạch ngồi ở trong góc không chú tâm chuyện gì khác, anh ưu nhã liếc nhìn tờ báo, đầu vẫn luôn chưa từng nâng lên.
Anh tao nhã lịch sự, phong cách lẫn cử chỉ đều lộ ra cao quý rõ ràng, hấp dẫn lấy tầm mắt của một đám nữ sinh trẻ tuổi bên cạnh.
Có người nhận ra anh, tâm tình kích động khó có thể khắc chế, kết bạn thành đàn chạy đến gần, vây quanh Mộ Bạch nước chảy không lọt.
Phải biết rằng, khả năng tình cờ gặp được một trong tam thiếu thành Đô ở phi trường tựa hồ bằng không, các cô tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Tuy rằng Mộ Bạch rất kháng cự sự nhiệt tình của các nữ sinh, nhưng từ trước đến nay tính khí anh tốt, nên vẫn dằn tính tình đáp trả vấn đề một người tiếp một người của các cô.
Thẩm Chanh bị đánh thức, thân thể khẽ giật mình một chút, mũ lưỡi trai che ở trên mặt liền rơi xuống đất.
Cô mở mắt ra, lưu loát thu hồi chân dài gác ở trên ghế trước mặt, mau chóng đứng dậy.
Ánh mắt lạnh nhạt đảo qua bốn phía, lúc quét ngang qua trong góc, chỉ dừng lại một giây liền dời đi.
Cô híp híp mắt, xoay người lại nhặt mũ rơi ở trên đất lên, mặt đúng lúc hướng về phía Mộ Bạch.
Bởi vì Mộ Bạch bị mấy nữ sinh che chắn hoàn toàn, cho nên Thẩm Chanh cũng không để ý đến anh.
Mộ Bạch luôn rất an phận, không ngờ sẽ khiến phòng chờ máy bay oanh động lớn như vậy, anh đứng dậy, lấy cớ muốn đi.
Tuy các nữ sinh không cam lòng cứ như vậy thả anh đi, nhưng ngại đang ở nơi công cộng, không thể không dừng lại ở đây, đều tự về đến chỗ ngồi.
Đúng lúc đó, trong phòng chờ máy bay bỗng vang lên tiếng loa phát thanh nhắc nhở lên máy bay.
"Các nữ sĩ các tiên sinh, chào mọi người: Chào mừng mọi người đi chuyến bay của công ty hàng không Nam Đô! Chuyến bay lần này là bay từ thành Đô đến thành phố Giang, số hiệu chuyến bay là DJ8162."
"Sau khi mọi người tiến vào khoang máy bay, xin lưu ý mã số ngồi chỗ mép đựng hành lý, dò số ngồi."
"Sau khi ngồi xuống ghế, xin buộc dây an toàn lại, chỗ ghế ngồi dựa lưng, bàn nhỏ đã thu gọn, ván gỗ ngăn cách vẫn duy trì trạng thái đang mở. Cảm ơn!"
Nghe được tiếng loa phát thanh, Thẩm Chanh nhanh chóng dùng ngón tay phủi đi bụi bậm trên mũ, trở tay đội mũ lên đầu, đè thấp vành nón.
Lúc tầm mắt Mộ Bạch rơi xuống trên người cô, cô đúng lúc xoay người, bước nhanh đi ra phòng chờ máy bay.
Nhìn thấy bóng lưng của cô, Mộ Bạch nhíu mày, anh cho là mình hoa mắt, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Thẩm Trung Minh vừa qua khỏi cửa kiểm an, liền nhìn thấy Thẩm Chanh đi ra từ phòng chờ máy bay, ông hô lên "Con gái, khoan đã", liền kéo theo va ly hành lý chạy về phía cô.
Mộ Bạch đi ra từ phòng chờ máy bay, điện thoại đúng lúc vang lên, anh theo thói quen đi đến nơi ít người nhận nghe.
Có thể là nghe điện thoại quá mức tập trung, anh không nhìn thấy phía trước cách đó không xa, Thẩm Chanh và Thẩm Trung Minh đang một trước một sau qua cửa lên máy bay.
Sau khi Mộ Bạch lên máy bay, trực tiếp tiến vào khoang hạng nhất, mà Thẩm Chanh và Thẩm Trung Minh chính là ở khoang phổ thông dò số chỗ ngồi.
Nửa tiếng sau, máy bay cất cánh.
Mà cũng vào thời gian đó, cửa ra khách quý sân bay, một người đàn ông có thể nói hoàn mỹ đang ở dưới sự vây quanh của mười mấy người bảo vệ và vệ sĩ đi tới.
Anh giống như là đế vương chúa tể thiên hạ, quanh thân tản ra hơi thở người lạ chớ tới gần.
Thậm chí đến một ánh mắt cũng mang theo khí phách không giận tự uy, khiến người chung quanh e sợ tránh không kịp.
"Thi đại thiếu gia, cậu xem như là trở về rồi! Tiểu gia nhớ cậu muốn chết, mau tới ôm ôm!"
Đường Diễm vừa đi vào đại sảnh sân bay, liền không thể chờ đợi được giang hai cánh tay nghênh đón.