Mấy nhân viên hộ lý chuyên nghiệp đang muốn đi hòa sữa bột, đã bị Ôn Uyển ngăn lại, bà nhìn về phía Thẩm Chanh, hỏi cô: “Các con quyết định kỹ chưa? Là sữa mẹ hay là uống sữa bột?”
Thật ra lúc ở bệnh viện, y tá đã ôm hai đứa nhỏ để cho Thẩm Chanh cho bú sữa mẹ.
Chỉ là lúc đó hai đứa nhỏ không chịu hút, vừa ôm lên giường liền khóc oa oa, cộng thêm Thẩm Chanh vừa sinh đứa nhỏ không quá thuận tiện, cho nên y tá liền cố ý dùng dụng cụ hút sữa hút sữa mẹ ra cất vào bình sữa cho đứa nhỏ uống.
Bởi vì vừa mới sinh con, sữa mẹ không quá đủ, cho nên đứa nhỏ mới uống sữa bột hai ngày.
”Con thử cho bú.”
Thẩm Chanh nói xong, ý bảo các cô đi ra ngoài.
Sau khi đóng cửa phòng, Ôn Uyển cẩn thận ôm lấy một đứa nhỏ trong đó, kiểm tra vòng tay trên tay nó, mới ôm tới cho Thẩm Chanh, ôn nhu cười: “Số 1, Ngạo Tước.”
Thẩm Chanh ngồi trên sofa bên cạnh cửa sổ, tay ôm đứa nhỏ còn có chút không quen, vừa mới ôm lấy Tiểu Ngạo Tước, thằng bé liền khóc đến lợi hại hơn.
”Oa....”
”Oa oa!”
Tiếng khóc bén nhọn, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế nghẹn đến đỏ bừng, “Oa, oa....”
”Thằng nhóc chết tiệt.”
Thẩm Chanh thầm mắng một tiếng, một tay cẩn thận đỡ viên thịt nhỏ trong ngực, tay còn lại vén áo lên.
Bởi vì mặc áo quá lớn, vừa mới xốc lên liền rũ xuống, vừa vặn che mặt đứa nhỏ, sau đó....
”Oa!”
Người không biết nghe thấy, nhất định sẽ tưởng có người ở ngược đãi trẻ con.
Bởi vì tiếng khóc này, dường như có chút đau xé cõi lòng.
”Oa, oa oa! Y....”
Ôn Uyển thấy thế, vừa dụ dỗ đứa nhỏ khác, vừa tiên lên phía trước sửa áo cô lại cho tốt.
Thẩm Chanh vừa cởi nút thắt áo ngực, ôm túi sữa nhỏ trong ngực lên một chút, thằng bé mới vừa rồi còn đang bật khóc thét lên liền lập tức ngừng tiếng khóc, áp vào ngực Thẩm Chanh, ngậm lấy.
Cái miệng nhỏ nhắn giật giật, sau đó rất nhanh mút thỏa thích.
”Tên nhóc hư hỏng.”
Thẩm Chanh khẽ nhíu mày, chẳng qua cảm thấy dở khóc dở cười.
”Y....”
Không biết có phải uống sữa tâm trạng tốt, hay là nghe hiểu lời của Thẩm Chanh, tên nhóc kia thoáng buông miệng ra, con ngươi đen sáng ngời nhìn thẳng Thẩm Chanh, phát ra âm thanh y y nha nha.
Thẩm Chanh đưa tay bóp mặt nó một cái, thằng bé “Oa” một tiếng, sau đó lại tiến đến ngực Thẩm Chanh, ngậm chặt miệng, tiếp tục uống sữa.
Lần này uống rất nghiêm túc, không bị một chút ảnh hưởng.
Thẩm Chanh cảm thấy....
Trên ngực.... Hơi đau.
Vì vậy, không nhịn được nhíu mày.
Ôn Uyển ôm chặt đứa nhỏ khác vào lòng, di chuyển không nhanh không chậm trong phòng, cuối cùng dỗ dành được thằng bé.
Nhìn thấy bộ dạng Thẩm Chanh, bà như là biết cái gì, liền nói: “Vừa mới bắt đầu bú sữa đều sẽ đau, hơn nữa còn có thể mút ra nhiều lỗ máu. Nhưng đây là bình thường, bởi vì trẻ con ngậm chặt, hơn nữa trẻ con mới sinh không biết hút sữa thế nào, cho nên mỗi người mẹ đều sẽ trải qua quá trình này. Cắn răng nhịn một chút, qua nửa tháng là tốt rồi.”
Thẩm Chanh gật gật đầu, chẳng qua chỉ là đau một chút mà thôi, có gì phải sợ.
Tiểu Ngạo Tước uống khoảng 20 phút, sau đó ngủ thiếp đi.
Thẩm Chanh lại vỗ về thằng bé vài phút, mới cẩn thận đặt nó đến trên giường trẻ con, đắp chăn mỏng lên cho nó.
Thằng bé đang ngủ say, giống như là một đứa bé tinh sảo, ngũ quan lập thể, nhìn kiểu gì cũng không giống như là một đứa trẻ mới sinh.
Vô cùng hoàn mỹ.
Thẩm Chanh ngồi xuống trên ghế sofa lần nữa, Ôn Uyển ôm đứa nhỏ khác tới cho cô, cười nói: “Số 2, Thiên Tước.”
Thẩm Chanh cũng cười theo.
Ngón tay thon dài nhẹ khẽ xoa mặt tiểu bảo bối, giữa mặt mày đều tràn đầy hạnh phúc.