Ngủ với cô cả đời, rõ ràng là một lời rất tùy tiện, vào giờ phút này nói ra từ trong miệng anh, lại vô cùng lãng mạn.
Cô lấy tay ôm eo của anh, nghiêng mặt dán tại ngực anh.
Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực, có loại cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.
Thích một người, có phải là loại cảm giác này không.
Cô đoán, đây cũng là yêu đi.
Thì ra yêu một người, cũng không có tệ như trong tưởng tượng của cô vậy.
Vừa lúc đó, giọng nói của Mạc Khuynh Tâm lại truyền vào lần nữa, “Thi thiếu không phải là không cho mặt mũi như vậy chứ, tôi tự mình đưa tới đây, anh chính là từ chối tôi ngoài cửa như vậy sao?”
Lúc cô nói chuyện mang theo ý cười, cho dù là đang oán trách, cũng làm cho người ta không sinh ra được chút phản cảm.
Thẩm Chanh đẩy Thi Vực ra, liếc mắt nhìn phương hướng cửa phòng, ý bảo anh mở cửa.
Nhưng Thi Vực không có ý muốn động, tay của anh chia ra mở rộng ở hai bên vai của cô, quay đầu nhìn cô, trên mặt giống như là có chút không vui.
Thẩm Chanh tựa đầu dựa vào ở trên tường, hơi ngửa đầu nhìn anh: “Anh như vậy có phải là có chút không tốt lắm không?”
”Hả?” Anh híp con ngươi nguy hiểm, như là đang tức giận.
”Nghe nói thân phận cô ta không đơn giản, hơn nữa hậu trường đặc biệt cường ngạnh, không phải người dễ đắc tội. Anh thờ ơ với sự nhiệt tình của cô ta, sẽ không sợ chọc phải phiền toái gì đó ư!”
”Nghe ai nói?” Anh lạnh lùng hỏi.
”Tần Cận.”
”Anh ta không đáng tin cậy, nói gì em cũng không nên tin.”
“....”
”Còn có, ngoại trừ Thẩm Chanh Tử em ra, anh sẽ không tiếp nhận bất kỳ nhiệt tình của người phụ nữ nào! Nhớ kỹ, hửm?”
”Em muốn đổi tên!”
Động một chút lại gọi cô Thẩm Chanh Tử!
Còn bảo cô nhớ kỹ!
Cô không! Không nhớ!
Thấy vẻ mặt cô không vui, còn bộ dạng có chút buồn bực, con ngươi vốn lạnh chìm của Thi Vực lại nhuộm lên chút ý cười, “Đổi thành gì?”
”Thẩm Mỹ Nhân!”
Thi Vực: “....”
”Như thế nào, có phải anh cũng thích tên như vậy không?”
Thi Vực: “....”
”Sao! Anh không thích?”
Thi Vực: “....”
”Vậy nếu không, đổi thành Thẩm Y Nhân?”
Thi Vực: “....”
Phụ nữ của anh, quả nhiên là tiểu yêu tinh giày vò người!
”Ha ha!”
Thi Vực: “....”
Nhìn thấy sắc mặt của anh ảm đạm đến mức tận cùng, Thẩm Chanh kiễng mũi chân, sau đó ôm cổ của anh, cười đến quyến rũ động lòng người, “Em lại thích xem bộ dạng tức giận của anh.”
Nói xong, hôn một cái ở trên bờ môi của anh, liền buông lỏng tay ra.
Sau đó khom người xuống, chui ra ngoài từ dưới cánh tay của anh.
Bước nhanh đi tới cửa, quay đầu lại nhìn anh một cái, liền trực tiếp mở cửa phòng ra.
Mạc Khuynh Tâm đang lười biếng nghiêng dựa vào ngoài cửa, một tay cầm một chai rượu đỏ, một tay cầm ly đế cao.
Cô ta lay động chất lỏng màu đỏ trong ly một chút, tư thái ưu nhã đưa đến bên môi, nhẹ hớp một ngụm.
Mạc Khuynh Tâm mặc bộ váy da mỏng màu đỏ, biểu lộ ra hết dáng người uyển chuyển.
Bộ dạng quyến rũ tận xương này, hoàn toàn không thua kém Thẩm Chanh.
Sau khi Mạc Khuynh Tâm uống một ngụm rượu, mới rơi tầm mắt lên trên người Thẩm Chanh.
Nhìn thấy cô, Mạc Khuynh Tâm không có biểu hiện ra một chút kinh ngạc, dường như đã sớm liệu đến cô ở bên trong.
”Thẩm tiểu thư, chào cô.”
Cô ta cười chào hỏi, khiến người ta nhìn không ra đến tột cùng tâm trạng vào giây phút này của cô ta là tốt hay xấu.
Thẩm Chanh dửng dưng ừ một tiếng, sau đó đi ra từ trước mặt cô ta.
Lúc đi đến cửa thang máy chuyên dụng của Thi Vực, cô dừng chân quay đầu lại.
Quét nhẹ trước ngực đầy đặn của Mạc Khuynh Tâm: “75D, thân hình rất đẹp.”
Nói xong, cô xoay người đi vào thang máy.
Mạc Khuynh Tâm nâng ly lên với cô, “Dáng người của Thẩm tiểu thư mới gọi là hoàn mỹ.”
Thẩm Chanh nhếch môi cười, từ chối cho ý kiến.
Vào một giây trước khi thang máy đóng cửa, cô bắt được một tia khác thường chợt lóe lên ở trong mắt Mạc Khuynh Tâm.