"Không sao, nếu như khiêu vũ xong không có chuyện gì, có thể tới tìm tôi, tôi ở đây chờ cô." Anh khoát khoát tay với cô, lễ phép tạm biệt.
"Ừ tốt."
Tô Cửu Y nâng váy rời khỏi phòng nhỏ của khách mời, chạy về phía sàn nhảy, rất xa liền nghe được âm nhạc nhẹ nhàng truyền đến từ trong sàn nhảy xa xa, đàn vi-ô-lông-cầm tay hợp tác với saxophone không chút kẻ hở, diễn tấu ra từng khúc âm nhạc tuyệt vời, nam nam nữ nữ trong sàn nhảy nhẹ nhàng khiêu vũ theo âm nhạc, khi thì đi nhón chân, khi thì xoay tròn.
Cô thở hồng hộc chạy tới, Thi Ngạo Tước đeo mặt nạ màu trắng đang ôm ngực nhìn đồng hồ, tuy rằng không thấy rõ vẻ mặt, nhưng suy nghĩ một chút liền biết anh xưa nay không thích chờ đợi, khẳng định đã tức giận rồi.
"Xin lỗi tôi tới chậm." Cô càng không ngừng thở phì phò.
Thi Ngạo Tước rơi ánh mắt vào trên người cô, nhìn ra được cô chạy rất gấp, trên đầu khẽ chảy ra mồ hôi, tóc cũng bị gió thổi đến lộn xộn, anh nhíu mày, tay giơ lên sửa sang đơn giản giúp cô một chút.
Tô Cửu Y bị động tác thân mật đột nhiên xuất hiện của anh làm bối rối, ngẩn người mặc cho bàn tay to của anh ở trên tóc "Làm xằng làm bậy".
"Đi thôi." Sau khi sửa sang lại xong anh vươn tay, ý bảo Tô Cửu Y đưa tay đặt ở phía trên.
Trong sàn nhảy có rất nhiều người đeo mặt nạ khiêu vũ, hai người cũng gia nhập vào trong đó, Tô Cửu Y đưa tay trèo ở trên vai của anh, Thi Ngạo Tước cũng ôm eo của cô.
Tô Cửu Y hạ giọng nói: "Nếu như tôi bất cẩn đạp chân của anh, anh sẽ trừ tiền lương của tôi sao?"
Thật sự là vấn đề nhàm chán.
Thi Ngạo Tước nhíu mày: "Theo sát bước chân của tôi."
Tiến về phía trước một bước, đi từng bước, lui về phía sau, xoay tròn.
Tô Cửu Y nhìn chằm chằm mũi chân của mình, lảo đảo bước theo sát Thi Ngạo Tước, sợ mình sẽ dẫm lên chân của anh.
"Ngẩng mặt nhìn mắt của tôi" Giọng nói Thi Ngạo Tước lành lạnh tự phụ như mặt mũi của anh, "Không cần sợ."
Lời này dường như có ma lực, Tô Cửu Y ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn chăm chú vào anh, từ trong tầm mắt nóng rực của anh, cô thấy thần sắc khẩn trương trong con ngươi của mình, dần dần biến mất không thấy nữa, thay vào đó là vô cùng kiên định.
Một khúc kết thúc, cô thật bất ngờ không có dẫm lên chân của anh.
"Đây không phải rất tốt sao, xem ra bổ sung video ngày hôm qua có hiệu quả." Anh bình tĩnh nhàn nhã khích lệ nói.
Phải biết rằng được Thi Ngạo Tước khích lệ là một chuyện dễ dàng cỡ nào, Tô Cửu Y sửng sốt vài giây mới phản ứng kịp.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, đã bị người chủ trì giữa sân khấu cắt đứt.
"Hiện tại chúng ta mời nam khách mời và nữ khách mới chia ra đứng sang hai bên, sau khi đứng vững chúng ta sẽ an bài nhân viên công tác tắt đi toàn bộ đèn trên bữa tiệc, vừa vặn vầng trăng sáng hôm nay cũng bị mây đen che khuất, hai bên khách mời đều lần lượt đi về phía trước, sau đó tự tìm kiếm bạn nhảy của mình. Theo truyền thuyết nếu có thể tìm được bạn nhảy ở dưới tình huống tối đen, như vậy đối phương rất có thể sẽ là tình yêu chân thành của bạn!"
Tô Cửu Y nhíu mày, truyền thuyết gì chứ, loại tình tiết này có trong phim thần tượng này thật đúng là quá mục nát rồi.
Thi Ngạo Tước không khinh thường như trong dự liệu, "Ai an bài tiết mục."
"Chẳng lẽ trước đó anh không xem quá trình hoạt động à?" Nhìn dáng vẻ của anh dường như cũng không biết chuyện này.
"Không có." Anh nhàn nhạt mở miệng, sau đó liếc qua Tô Cửu Y, "Không ngã sấp xuống là được, tôi cũng không trông cậy vào em có thể tìm được tôi."
Nếu tìm được thì chính là tình yêu chân thành, làm sao có thể sẽ tìm được anh.
Tuy rằng trong lòng Tô Cửu Y nghĩ như vậy, nhưng cô thật sự rất mong đợi có thể kéo được tay Thi Ngạo Tước.