”Bốp” một tiếng, Thẩm Chanh duỗi tay thon dài đẩy anh ra, trong miệng lầu bầu, “Rất ngứa, đừng làm rộn!”
Thi Vực giương nhẹ khóe môi, nụ cười càng sâu, cong ngón trỏ lên cạo xuống trên lỗ mũi nhỏ của cô.
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày.
Thi Vực cứ chống nửa gò má như vậy, nhìn cô chăm chú.
Nhìn tư thế của cô, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, duỗi tay thon dài ra kéo chăn bị rơi trên sàn nhà lên giường, đắp lên thân thể Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh thoải mái trở mình, tiếp tục ngủ.
Một tia sáng thông qua màn che cửa sổ chiếu rọi vào, vừa vặn chiếu lên trên giường.
Thi Vực híp mắt sâu thẳm lại, giơ tay lên liếc mắt nhìn đồng hồ, vén chăn lên, ưu nhã đứng dậy.
Vì để không đánh thức Thẩm Chanh, anh đặc biệt thả nhẹ tiếng bước chân, lặng lẽ đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ào rất nhanh truyền đến, người trên giường vẫn chưa tỉnh, lại trở mình tiếp tục ngủ.
Trong phòng tắm, nước phun từ dưới vòi hoa sen chảy lên trên người Thi Vực.
Da thịt màu lúa mạch, cánh tay mạnh mẽ có lực, dáng người đều đặn.
Sau khi tắm xong, Thi Vực đi ra khỏi phòng tắm, đi đến tủ quần áo trong căn phòng cách vách lấy ra một bộ tây trang, chậm rãi mặc lên.
Anh hoàn toàn là một cái giá áo, mặc kệ quần áo gì mặc ở trên người anh đều dễ coi.
Tây trang là bộ Thẩm Chanh đã mua khi đi dạo phố vào ngày hôm qua, chế tác tinh tế, cắt xén thích hợp, mới lạ nhưng lại không mất đi vẻ chững chạc, mặc ở trên người anh, giống như là đặc biệt làm theo yêu cầu số đo của anh.
Bình thường, quần áo của Thi Vực chỉ mặc một ngày, bởi vì anh có tính thích sạch sẽ nghiêm trọng, nhưng hôm nay lại phá lệ.
Đơn giản là vì, quần áo do Thẩm Chanh mua.
Trên giường, Thẩm Chanh dùng một cước đá văng chăn mền ra, lấy tay vuốt vuốt mắt buồn ngủ nhập nhèm, tỉnh lại.
Cô mở mắt ra, ngáp một cái, cẩn thận xoay người xuống giường.
Kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời chợt chiếu vào.
Thẩm Chanh vẫn chưa thích ứng với ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ, tay phải che hai mắt, một hồi lâu sau mới để xuống.
Bên hông truyền đến một trận xúc cảm, Thi Vực ôm cô từ phía sau, cúi đầu tựa ở trên vai Thẩm Chanh, “Tỉnh rồi?”
Thẩm Chanh ừ một tiếng, giọng nói mềm nhũn, mang theo vài phần hương vị hờn dỗi.
Thi Vực dùng hô hấp nhẹ nhàng đảo qua cổ của cô, rơi từng nụ hôn lên cổ của cô.
Thẩm Chanh cảm thấy cổ tê tê dại dại, nghiêng đầu sang bên cạnh một chút, không an phận lộn xộn.
Thi Vực buông tay ôm trên eo cô ra, nhưng cô lại đột nhiên đưa tay ôm lấy anh.
Thân thể mềm nhũn dán sát anh, cô còn cố ý cọ xát lên người anh.
Mặt Thi Vực âm trầm, kéo người nào đó đang quấn trên thân thể ra, khóe môi khêu gợi nhẹ nâng lên: “Em đây là đang cố ý đùa với lửa?”
Ánh mắt Thẩm Chanh rời rạc khắp nơi, vuốt vuốt mái tóc dài của mình, không nói gì.
Thi Vực nhíu nhíu mày, động tác dịu dàng đẩy cô ra, vươn tay cài nút áo.
Vừa cài lên, Thẩm Chanh liền cười áp vào trên người của anh, tay mềm mại trèo lên trước ngực của anh, từ từ dời về phía nút tây trang....
Ngón trỏ và ngón giữa kẹp nút áo ngắt một cái, dễ dàng cởi nút Thi Vực vừa cài lên.
Thi Vực nheo con ngươi lại, sắc mặt trầm xuống, lại giơ tay lên cài nút áo lại.
Thẩm Chanh câu môi cười, tiếp tục cởi nút của anh.
Khuôn mặt nhỏ lớn cỡ bàn tay, tinh tế quyến rũ, Thi Vực nhìn thấy, trong lòng liền rung động một trận.
Yên lặng cài nút tây trang lên, ai ngờ Thẩm Chanh lại chơi xấu, cởi nút của anh.
Thi Vực lãnh khí, không nói lời nào, duỗi tay thon dài ra cài nút lại.
Thẩm Chanh cảm thấy không vui, vì vậy xoay người quay lại trên giường nằm xuống, kéo chăn mền qua che đầu lại.