"Con gái! Hết đậu phụng bóc vỏ rồi!"
Thẩm Chanh bởi vì có mấy ngày rỗi không làm việc mà phiền muộn không thôi, Thẩm Trung Minh lại như thường ngày, đặt chuyện vụn vặt lên trên người cô.
Không chiếm được đáp lại, Thẩm Trung Minh lại thúc giục một tiếng.
Cuối cùng, Thẩm Chanh sập cửa đi ra.
Có Thẩm Trung Minh ở nhà, cha ngày sập cửa ít nhất tám lần.
Nếu không phải bởi vì cửa phòng kiên cố, chỉ sợ đã sớm bị ngũ mã phanh thây rồi.
Bộ dạng Thẩm Chanh giống như vẻ hận không thể xé ai đó, sắc mặt lạnh đến mức tận cùng, toàn thân không một chỗ không có tản ra khí lạnh.
Cô vừa ra tới, Thẩm Trung Minh liền liếc cô một cái, "Con là một cô gái, không thể ôn nhu một chút sao?"
Thẩm Chanh khẽ quát, "Ai cần cha lo!"
Thẩm Trung Minh uống một ngụm rượu xái, chậc chậc nói: "A, hôm nay lửa lớn như vậy?" (rượu xái; rượu nước thứ hai hàm lượng còn 60% - 70%)
Nói xong, cầm rượu xái trong tay đưa lên, "Đến uống một ngụm, rượu lần này tuyệt đối không phải năm đồng một cân, cha con cam đoan với con!"
Mắt Thẩm Chanh đỏ hoe, "Cút!"
Thậm chí cô đến nhìn cũng không nhìn Thẩm Trung Minh nữa, bước nhanh ra ngoài.
21 năm qua, đây là lần đầu tiên cô tức giận như vậy.
Hai tay cắm vào trong túi, Thẩm Chanh chạy bộ dọc theo đường quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.
Tối hôm qua vừa mới mưa, trên mặt đất ướt nhẹp, một chiếc xe cấp tốc chạy qua, cô chưa kịp tránh lui, bị tung tóe một thân nước đục.
Nước không tính là quá nhiều, lại làm cho trên dưới toàn thân Thẩm Chanh ướt đẫm.
Trên trán vài sợi tóc dài tán loạn lây dính nước đục mà áp vào trên gương mặt, cả người nhìn có vẻ nhếch nhác không thôi.
Điểm chết người là bởi vì quần áo màu sáng ướt đẫm, mặc dù là vào buổi tối, cũng làm cho dáng người uyển chuyển này như ẩn như hiện.
Nước đục theo gương mặt, giọt giọt rơi xuống,.
Chật vật không chịu nổi....
Két!!!!
Tiếng thắng xe chói tai vang lên, một chiếc xe thể thao dừng lại ở ngoài một mét xa.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, một gương mặt xinh đẹp thò ra từ cửa sổ xe.
Một ánh sáng đối địch, bắn ra từ trong mắt đối phương.
"Ơ, Thẩm đại tiểu thư, thật là trùng hợp!"
Đối phương chào hỏi cách rất đặc biệt, có thể ngay cả chính cô cũng không rõ lắm, đây là đang mỉa mai cười nhạo hay là châm chọc?
Thẩm Chanh liếc cô ta một cái, đưa tay lau đi nước bẩn trên mặt, cong khóe môi đẹp mắt là, "Là rất khéo."
Giọng nói của cô không có một chút phập phồng, khiến người ta đoán không ra giây phút này tâm trạng của cô là tốt hay xấu.
Đối phương nghe tiếng, tháo mắt kính xuống, cười ha ha nói: "Vừa rồi.... Xin lỗi nha! Nếu biết là cô, tôi liền không đi đường này rồi!"
Thẩm Chanh nhíu mày, nụ cười bên môi càng thêm nồng đậm.
Thấy cô không nói gì, đối phương càng thêm đắc ý hí hửng, "Vốn định chở cô đoạn đường, nhưng nhìn trên người của cô, thật bẩn...."
Giữa những hàng chữ đều mang theo dao găm, hận không thể cắt Thẩm Chanh đến da tróc thịt bong.
Có đôi khi, ghét một người cũng kịch tính như vậy.
Người lái xe tên là Hạ An An, và là bạn cùng trường của Thẩm Chanh.
Đã từng bởi vì chàng trai mình vây quanh Thẩm Chanh, nên liền trở mặt với Thẩm Chanh.
Từ nay về sau, hai người đường ai nấy đi, không liên hệ với nhau.
Vô cùng ăn ý mà chán ghét lẫn nhau!
"Bẩn?" Thẩm Chanh đột nhiên vui vẻ, "Người 'Sạch sẽ' giống như cô vậy, có phải là chỉ cần nhìn thấy người có thể xác và tinh thần khỏe mạnh không có bệnh lây qua đường sinh dục thì cô mới thật lòng phẫn hận không?"
Đối phó loại gái điếm hư hỏng này, cũng không cần kỹ thuật hàm lượng quá tốt?!