Lúc ấy Thi Khả Nhi hỏi cô ta một câu: "Ban đầu là cái gì khiến cô quyết định gả cho người đàn ông đó, là cái gì khiến cô quyết định sinh con đẻ cái cho anh ta, là cái gì khiến cho cô vì anh ta mà cam tâm tình nguyện từ bỏ cả cuộc đời của một phụ nữ."
Khi bên nữ nghe được vấn đề này, lặng lẽ cúi thấp đầu xuống, cười khổ nói: "Lúc anh ta theo đuổi tôi từng nói sẽ yêu tôi cả đời, mặc kệ phát sinh chuyện gì, gặp phải chuyện gì, anh ta cũng sẽ không rời khỏi tôi. Anh ta còn nói, dù tôi có một ngày trở thành người phụ nữ luống tuổi, anh cũng sẽ không không cần tôi, sẽ không có những người phụ nữ khác...."
Sự thật chứng minh, lời hứa hẹn ngoài miệng vĩnh viễn đều là hư ảo, không có người nào có thể bảo đảm một ngày nào đó mình có thể có ý niệm khác trong đầu hay không, cũng không thể đảm bảo có một ngày nào đó mình có thể vi phạm lời hứa ban đầu hay không.
Con người thường chính là như vậy, trước khi có được có thể dốc hết tất cả mọi thứ với bạn, mặc kệ là thể xác, tinh thần hay là gia sản. Sau khi chiếm được, có lẽ sẽ xua đuổi bạn như rác.
Không có được, vĩnh viễn luôn ngày đêm mong nhớ, đã chiếm được, có cũng được mà không có cũng không sao.
Đại đa số đàn ông đều là như vậy, lấy được không biết quý trọng, mất đi mới hối hận muộn màng.
Thi Khả Nhi rất may mắn mình gặp được một đàn ông đáng tin cậy, tuy rằng anh cũng không treo yêu trên bờ môi, cũng không nói bất kỳ lời nói tình cảm buồn nôn nào cho cô nghe, nhưng anh sẽ dùng hành động và chi tiết để chứng minh, trong lòng anh, có vị trí của cô.
"Sư phụ, chị đang suy nghĩ gì?"
Lúc Ngụy Thâm Thâm vào phòng làm việc, thấy Thi Khả Nhi đang dựa vào ở trên bàn làm việc ngẩn người, liền đưa tay quơ quơ ở trước mắt cô.
Thi Khả Nhi hoàn hồn, nói một câu không có gì, liền đứng thẳng dậy: "Cách vụ kiện còn 40 phút, chuẩn bị một chút, có thể đi qua rồi."
"Đã chuẩn bị xong theo yêu cầu của sư phụ, chứng cứ mở phiên toà cần dùng cũng đều sớm trình lên tòa án, hiện tại chỉ chờ mở phiên toà thôi." Ngụy Thâm Thâm nói xong, ngồi xuống ở cạnh bên cửa sổ trên sofa, cô duỗi lưng một cái nằm xuống, nói: "Sư phụ, người phụ nữ đó thật sự rất thảm, hai mươi tuổi liền đi theo Tiễn Hạo, bó lớn thanh xuân đều lãng phí ở trên người anh ta, hơn nữa còn sinh cho anh ta một trai một gái, vậy mà anh ta còn đi ra ngoài ăn vụng? Nói đến đây em muốn nói trước một câu, mèo này ăn vụng là chuyện rất bình thường, cũng không đến mức tội ác tày trời. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ anh ta quá tự cho là đúng, cho rằng vợ mình là thôn cô không hiểu được phản kích, kết quả không ngờ tự mình đào hố cho mình nhảy, lần này xong rồi, gia sản một triệu đấy, ít nhất phải chia năm ngàn vạn cho vợ trước. Thật sự là ứng với một câu, không làm không chết."
"Cho nên nói, có đôi khi không thể xem thường năng lực của một người phụ nữ." Thi Khả Nhi nhẹ nhàng chậm chạp náo động cà phê trong ly, không nhanh không chậm nói: "Bởi vì một khi phụ nữ hung ác quyết tâm, có thể làm cho đàn ông không thể quay đầu."
"Không thể quay đầu, hình dung này thật sự là quá thích hợp rồi." Ngụy Thâm Thâm nghiêng nghiêng mặt, vẻ mặt sùng bái nhìn Thi Khả Nhi, "Sư phụ, en cảm thấy em đã yêu chị, hơn nữa yêu đến càng không thể vãn hồi. Chị xem chị, đã xinh đẹp, lại thông minh. Chỉ số thông minh cao, EQ cũng cao. Hơn nữa nói mỗi một câu đều là chân lý, khiến người ta không tìm được bất kỳ lời nói nào để phản bác."
"Đó là đương nhiên." Thi Khả Nhi ưỡn ngực kiêu ngạo, nhếch môi nở nụ cười quyến rũ, "Quên nói với em, lúc chị ở đại học là "mỹ nữ tam cao"."
"Tam cao là gì?" Ngụy Thâm Thâm hỏi.
"Chỉ số thông minh, EQ, còn có chính là...." Thi Khả Nhi nói xong, cố ý dừng lại, còn một cái cuối cùng lưu lại cho Ngụy Thâm Thâm đi đoán.