Thẩm Chanh nhẹ nhàng hít hà, trên người anh, ngoại trừ một cổ hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng, mùi gì cũng không có.
Thi Vực cúi đầu hôn một cái ở môi cô, mang theo vài phần mờ ám tiến gần sát chóp mũi của cô, dùng môi ở phía trên nhẹ nhàng dây dưa: "Lại ngửi nơi này."
"Anh giở trò lưu manh."
Thẩm Chanh chẳng thèm nghe thấy, quay mặt tránh đi hô hấp nóng hừng hực kia.
Thi Vực xoay mặt của cô lại, nhẹ a một hơi khí nóng lên trên mặt cô, giọng nói sâu lắng lại mang theo vài phần hương vị hấp dẫn: "Anh nhẫn lâu như vậy, em định khi nào thì thỏa mãn anh?"
Thẩm Chanh đối diện với ánh mắt nóng bỏng của anh, môi khẽ gợi lên: "Xem biểu hiện của anh."
"Hả?"
"Không bắt nạt em, không chọc em, không ép buộc em, thân thể hơi khôi phục, miễn cưỡng có thể suy tính thỏa mãn anh."
Nhân vật này tồn tại như vương giả, có vô số thiên kim danh viện muốn bò lên giường của anh, chinh phục thân thể của anh.
Nếu như đổi lại là bất kỳ một người phụ nữ nào nghe được lời nói này của anh, sợ rằng đều sẽ không kiềm chế được lập tức ôm ấp yêu thương.
Cũng chỉ có một mình Thẩm Chanh, mới lạnh nhạt tự nhiên như vậy.
Thi Vực nghe tiếng, giương môi cười khẽ: "Giường, sofa, sàn nhà, phòng tắm, ở đâu cũng sẽ thỏa mãn em?"
"Phòng tắm!"
Muốn tới, liền kịch liệt một chút, cảm xúc mãnh liệt một chút.
Thi Vực cúi đầu hôn vành tai của cô một cái, nói nhỏ: "Nhớ kỹ lời em đã nói."
Thẩm Chanh ừ một tiếng, "Quên không nổi."
Nói xong, cô nhắm mắt lại.
Nhưng vừa mới nhắm chưa tới nửa phút, cô lại mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn anh, nhíu nhíu mày: "Bác sĩ bảo ngày mai có thể xuất viện, bảo chúng ta trước khi xuất viện nghĩ xong tên cho con trai trước. Lúc làm giấy khai sinh, cần dùng đến tên của bọn chúng."
"Ừ."
Thi Vực nhắm mắt lại, ngay cả mở cũng không mở một chút.
Thẩm Chanh nghe tiếng, lông mày lại nhíu thật chặt: "Anh nghĩ xong chưa?"
Ở trong chuyện đặt tên này, Thẩm Chanh thật sự bất tài....
Bởi vì cô bị tên mình ảnh hưởng quá sâu, tưởng tượng tên sẽ nghĩ đến một chút lộn xộn lung tung, ví dụ như: Quất tử, dứa, hương tiêu, quả táo....
Sau đó chính là Thi Quất Tử, Thi Dứa, Thi Hương Tiêu, Thi Quả Táo.
Đúng thật là vô cùng thê thảm!
"Không có." Một tên đàn ông nào đó lạnh lùng đáp.
"Không có anh còn ừ!"
"Ừ."
"Không cho phép ừ!"
"Ừ."
"Họ Thi kia, anh quá đáng!"
"Ừ."
"Đồ khốn!"
"Ừ."
"Biến thái!"
"Ừ."
"Khốn kiếp! Em muốn để con trai anh theo họ em!"
"Nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Anh.... Ưm!"
Sự thật chứng minh, dùng miệng để ngăn chặn miệng Thẩm Chanh là quyết định sáng suốt nhất.
Sáng ngày hôm sau, sau khi Thẩm Chanh tỉnh lại, chỗ bên cạnh đã trống không, không biết Thi Vực đã đi ra ngoài từ bao giờ.
Cô chống giường, trong phòng đi qua đi lại vài vòng.
Mặc dù mới hai ngày, nhưng cô đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.
Ít nhất vào lúc đi đường, hơi chậm một chút, phần dưới cơ thể cũng sẽ không đau nữa.
Lúc chín giờ, bác sĩ đến kiểm tra phòng, làm một loạt kiểm tra cho cô, sau đó nói cho cô biết: "Thẩm tiểu thư, miệng vết thương của cô khôi phục không tệ. Bởi vì lúc cô sinh con không có cắt bên cạnh, phần dưới cơ thể chỉ có tổn thương rất nhỏ, bình thường nửa tháng là có thể hoàn toàn phục hồi lại như xưa."
Thẩm Chanh gật đầu, vẻ mặt hiểu rõ.
Bác sĩ lại nói: "Tôi sẽ kê một chai muối i-ốt cho cô, sau khi trở về nhớ mỗi ngày đều rửa sạch vết thương, tránh nhiễm trùng."
Thẩm Chanh lại gật đầu một cái, tỏ vẻ nhớ kỹ rồi.
Bác sĩ suy tư một lát, đầu tiên là ho nhẹ một tiếng, lại nói: "Nếu sinh thường, một tháng sau có thể cùng phòng, nhưng động tác tận lực phải nhẹ một chút, bởi vì thân thể sản phụ rất yếu ớt. Ba tháng sau, chức năng thân thể về cơ bản đã khôi phục, không khác người thường lắm, vào lúc này có thể cùng phòng bình thường."