Cô vuốt vuốt mắt buồn ngủ nhập nhèm, chống giường ngồi dậy, còn có chút mệt rã rời rất nhỏ.
Aizz!
Vừa mang thai, sao lại có thể thành tham ngủ như vậy chứ.
Cô xoay người xuống giường, rót ly nước rồi đi trở về bên giường ngồi xuống một lần nữa, uống một ngụm.
”Á!”
Một tiếng thét lên đầy kinh hãi truyền đến, dọa tay cô run lên, đổ nước trong ly ra một chút.
Cô nhíu nhíu mày, đưa tay rút từ trong hộp giấy ra mấy tờ khăn giấy, lau sạch sẽ nước đọng trên giường.
”Á!”
Lại là một tiếng thét chói tai vang lên, còn phải mạnh mẽ hơn vừa rồi.
Chân mày Thẩm Chanh càng nhíu chặt hơn, sao bây giờ người ta đều phóng khoáng như vậy, ban ngày đã lăn ga giường, còn kêu đến mất hồn như vậy.
Cô ở nhà cũng chưa từng kêu qua như vậy đâu....
Đặt cái ly xuống, cô đi vào phòng tắm rửa mặt, rửa mặt đơn giản một phen, vừa cầm điện thoại di động liền rời khỏi phòng.
Vừa khóa cửa phòng lại, chợt nghe được gian phòng bên cạnh lại truyền tới một tiếng: “Á....”
Dường như có điểm gì là lạ.
Tuy tiếng thét này mất hồn, nhưng giống như có chút không tình nguyện.
Chẳng lẽ bên trong đang trình diễn.... tiết mục mạnh bạo?
Vốn cô không cảm thấy hứng thú với chuyện như vậy một chút nào, nhưng thật sự là hiếu kỳ với người phụ nữ không ngừng kêu này.
Bỗng chốc nhịn không được, liền đi qua gõ cửa phòng.
Sau khi gõ cửa, liền ở ngoài cửa im lặng chờ đợi, nghiêng dựa vào trên tường, nhiệt tình thật hiếm có.
Đợi một hồi lâu cũng không trông thấy có người ra mở cửa, tiếng kêu của người phụ nữ vẫn không ngừng: “Á....”
Cô đưa tay, lại gõ gõ cửa.
Nhưng vẫn không có người nào mở cửa.
Cũng đúng lúc này, có nữ phục vụ bưng một chai rượu đỏ đi tới từ đằng xa.
Nhìn thấy Thẩm Chanh, đầu tiên cô ta rất cung kính cúi người một chút, sau đó đứng thẳng thân thể, lễ phép dò hỏi: “Thi thiếu phu nhân, cô đây là muốn đi vào sao?”
Thẩm Chanh nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt đáp một tiếng: “Ừ.”
Nữ phục vụ kia nghe tiếng, khẽ cười nói: “Tôi muốn đưa rượu vào, đúng lúc dễ dàng gõ cửa thay cô.”
Cô ta nói xong, liền đi tới, một tay bưng khay, một tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Yên lặng chờ đợi nửa phút, vẫn không có người nào ra mở cửa.
Thẩm Chanh liếc nhìn nữ phục vụ, hỏi cô ta, “Có thẻ phòng không?”
Gõ cửa cái gì, còn không bằng lấy thẻ mở cửa phòng ngay bây giờ.
Nữ phục vụ sửng sốt, sau đó trả lời: “Có thẻ phòng, nhưng....”
”Lấy ra.”
Thẩm Chanh mở miệng chặt đứt lời của cô, sau đó đưa tay ra với cô.
Nữ phục vụ do dự: “Này.... Thi thiếu phu nhân, tự tiện xông vào phòng khách hàng như vậy thì không phù hợp quy củ.”
”Bảo cô lấy thì cô lấy, nói nhiều lời vô dụng làm cái gì.”
Một câu, liền bức bách nữ phục vụ không dám nói thêm nửa câu nào nữa, biết rõ làm như vậy vi phạm đạo đức nghề nghiệp, nhưng cô ta vẫn là lấy từ trong túi áo đồng phục làm việc ra một thẻ phòng dự bị, giao vào trong tay Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh cầm thẻ phòng qua, không nói câu nào, trực tiếp chà lên bộ máy cảm ứng trên cửa.
Cạch một tiếng, cửa phòng mở ra.
Bức màn màu tối cách ánh sáng trên cửa sổ sát đất đóng chặt lại, tất cả đều có chút tăm tối.
”Á!”
Một tiếng kêu sợ hãi, vang lên vào lúc này có vẻ rất kỳ quái.
Nữ phục vụ bị tiếng thét này dọa run lên, rượu đỏ trong khay trực tiếp rơi xuống.
May mắn Thẩm Chanh tay mắt lanh lẹ, ở trước một giây rượu đỏ muốn rơi xuống đất, nhẹ nhàng khom người xuống, cánh tay dài duỗi ra, đón lấy chai rượu.
Cô đứng thẳng, sau đó điềm nhiên thả chai rượu đỏ vào trong khay của nữ phục vụ một lần nữa: “Cầm chắc.”
Nữ phục vụ sửng sốt, qua khoảng ba giây mới phản ứng kịp, “Cảm ơn....”
Không đợi cô ta nói hết lời, Thẩm Chanh đã mở bước chân ra, đi vào bên trong.