Tô Cửu Y đi phòng bếp tìm nguyên liệu nấu ăn, bởi vì quản sự nói hôm nay không cần cô làm việc, cho nên cô có thể tùy ý sử dụng thời gian tiếp theo.
Rau cần cải bó xôi xào chỉ là tùy tiện nói, trong khoảng thời gian đến nhà họ Thi làm việc, Thi Ngạo Tước thích ăn gì, không thích ăn gì, tuy rằng cô không phải rất hiểu, nhưng cũng biết, anh dường như chưa bao giờ đụng vào rau cần.
Tô Cửu Y từng nghe nữ hầu khác nói qua, Thi Ngạo Tước không ăn rau cần chỉ có một nguyên nhân, chính là không thích hương vị rau cần.
Thứ anh không ăn, Tô Cửu Y tự nhiên sẽ không làm cho anh ăn, hơn nữa, làm gì có món rau cần cải bó xôi xào này?
Thích Cảnh Nhân vốn là tựa ở bên ngoài phòng bếp nhìn Tô Cửu Y nấu cơm, kết quả không biết Tần Thiếu Bạch đến từ bao giờ, mang cái ghế tới ngồi ở bên cạnh, chống càm nhìn cô.
Tô Cửu Y cảm thấy hình ảnh như vậy có chút cảm giác vui vẻ, cô đang nấu cơm cho người trong lòng ăn, Thích Cảnh Nhân đang nhìn cô nấu cơm cho người trong lòng ăn, người thích Thích Cảnh Nhân đang nhìn Thích Cảnh Nhân xem cô nấu cơm cho người trong lòng của cô ăn.
"Buổi trưa các người muốn ở lại đây ăn cơm không? Nếu muốn tôi làm nhiều một chút." Tô Cửu Y ngừng động tác trên tay, quay đầu nhìn hai người bên ngoài phòng bếp.
Thích Cảnh Nhân còn chưa kịp nói chuyện, Tần Thiếu Bạch liền đứng dậy nói, "Không được, tôi và cô ấy đi ra ngoài ăn."
"Tôi không đi." Thích Cảnh Nhân không có ý định nể mặt.
Tần Thiếu Bạch nhìn cô, trong mắt mang theo yêu thương cưng chìu, anh cúi người chỉnh sửa đầu tóc có chút rối bời thay cô, nói: "Quy củ cũ, anh mời em."
Thích Cảnh Nhân vẫn bị lôi đi, tuy rằng trong lúc đó từng từ chối phản kháng rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn bị Tần Thiếu Bạch làm mềm lòng.
Tô Cửu Y cười lắc lắc đầu, cảm thấy đôi oan gia này là một đôi cô yêu nhau nhất mà cô từng thấy, bình thường cãi nhau, vĩnh viễn đều sẽ không ở trên trục hoành, nhưng ai nấy đều thấy được, trong mắt bọn họ đều có đối phương.
Một tiếng sau, Thi Ngạo Tước lái xe trở lại nhà họ Thi.
Lúc anh vào đại sảnh, Tô Cửu Y vẫn còn bận rộn ở phòng bếp, có thể là bước chân của anh quá nhẹ, thế cho nên anh đứng ở ngoài cửa quan sát một hồi lâu, cô gái bên trong cũng không có phát giác được.
Đặt bò bít tết hình trái tim vào trong dĩa ăn, Tô Cửu Y dựa vào trên bếp lò suy tư, anh đã quen với đi nhà hàng cao cấp ăn cơm, có lẽ sẽ thường hay gọi thịt bò bít tết linh tinh đi.
Nhìn thấy cử động của cô, Thi Ngạo Tước bất giác cười ra tiếng.
Nghe được tiếng cười của anh, Tô Cửu Y rút suy nghĩ về xoay người, nhìn thấy anh đang lười nhác dựa vào ở trên khung cửa, bộ dạng chế giễu, cô bĩu môi, "Tước thiếu, anh trở về từ lúc nào?"
"Lúc em bày dĩa ra." Anh nói.
"Vậy sao anh không gọi em?"
"Bộ dáng em thừ người rất đáng yêu, không đành lòng quấy rầy." Thi Ngạo Tước đi vào phòng bếp, đứng ở trước mặt Tô Cửu Y, nhìn xuống cô từ trên cao, khóe môi mơ hồ mang theo một độ cong nụ cười, bộ dạng như vậy nhìn có vẻ rất tác phong không đúng đắn, có vài phần hương vị lưu manh.
Tô Cửu Y bị ánh mắt của anh nhìn đến có chút sợ hãi, vội tránh đi tầm mắt nóng rực của anh, nói sang chuyện khác nói: "Em đã làm bò bít tết, anh thích ăn không?"
"Cũng thích." Anh trả lời.
Cái gì gọi là có thể tiến hành?!
Mấy lần trước đều là anh đang nhân nhượng cô, rõ ràng không ăn cá và đồ ngọt, nhưng vì không phá hư hào hứng của cô, anh vẫn ăn.
Nghĩ tới đây, Tô Cửu Y cảm thấy có chút băn khoăn, vì vậy cô vẫn là ngẩng đầu nhìn anh một cái, nói: "Nếu anh không thích em liền làm lại lần nữa, rất nhanh."
Thi Ngạo Tước đột nhiên cúi người, tiến tới đến cạnh tai cô thấp giọng nói: "Anh thích."