Buổi tối, lúc Thẩm Chanh chuẩn bị cho đứa nhỏ bú sữa.
Một đứa bé ăn vào một nửa, liền bắt đầu bật khóc thét lên.
Lúc muốn cho đứa nhỏ hút sữa lần nữa, đứa nhỏ không chịu, chỉ lo khóc.
”Oa....”
”Oa!”
Tiếng khóc vừa bén nhọn, lại chói tai.
Thẩm Chanh tưởng đứa nhỏ có chỗ nào không thoải mái, lập tức sai người ta kiểm tra cho đứa nhỏ.
Không ngờ....
”Thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia khóc, không phải bởi vì ngã bệnh hay gì khác, mà là vì sữa của cô không đủ.”
Sữa không đủ?
Thẩm Chanh cúi đầu liếc mắt nhìn bộ ngực ngạo người của mình.
Rõ ràng dung lượng và kích thước không có quan hệ trực tiếp, làm cô có cảm giác vô cùng buồn bực.
Không có cách nào, bởi vì sữa không đủ, đành phải để các cô trước hòa sữa bột cho hai tên nhóc kia uống.
Lúc chín giờ, Thẩm Chanh dùng nước ấm lau thân thể một chút, thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, tính đi phòng trẻ cho bú lần nữa.
Vừa mới ôm lấy Tiểu Thiên Tước, vén áo lên, cởi áo ngực, cửa phòng đã bị người đẩy ra từ bên ngoài.
Cửa ra vào, người đàn ông có dáng người phong độ lại cao to đang liếc xéo ở trên khung cửa, híp con ngươi, cười như không cười nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế sofa cho bú sữa.
Thẩm Chanh quay đầu, thấy tầm mắt của anh đang dừng lại ở bộ phận nào đó đang lộ ra trên người cô....
Gần như theo bản năng nghiêng thân thể đi, đưa lưng về phía anh.
Nhìn thấy hành động này của cô, Thi Vực nhíu mày, bước đi vào gian phòng, thuận tay đóng cửa phòng.
Đứng ở trước mặt Thẩm Chanh, mắt anh nhìn xuống cô từ trên cao: “Cho bú sữa?”
Giọng nói lạnh như băng, mơ hồ mang theo hơi thở nguy hiểm.
Thẩm Chanh không để ý anh, lại nghiêng thân thể sang một bên, ôm Tiểu Thiên Tước trong ngực lên, muốn cho thằng bé bú sữa.
”Ê a....”
Thế nhưng, Tiểu Thiên Tước không chịu hút, đôi mắt màu đen chuyển rồi chuyển.
Thi Vực quét túi sữa nhỏ trong ngực cô, trực tiếp ngồi xuống ở cạnh cô.
Thẩm Chanh vừa muốn xoay sang bên cạnh, anh liền đưa tay nắm eo của cô, sau đó dửng dưng nói một câu: “Quay lại, anh muốn xem em đút sữa.”
Thẩm Chanh: “....”
Muốn xem cô cho bú sữa?
Còn dám không biết xấu hổ hơn nữa không!
Cô động cũng không động, lần nữa bế Tiểu Thiên Tước lên, đế bé hút sữa.
”Ê a....”
”Y....”
Nhưng tiểu nhóc kia vẫn không chịu phối hợp, phát ra âm thanh y y nha nha.
”Nhanh lên.”
Thi Vực nheo mắt, rõ ràng có vài phần không kiên nhẫn.
Thẩm Chanh không có quay qua, chỉ là hỏi anh: “Anh thanh niên trai tráng, xem người khác cho bú sữa, không cảm thấy xấu hổ sao?”
”Anh xem không phải là ai khác, là bà xã của anh.” Thi Vực lạnh giọng uốn nắn.
”Vậy cũng không thể xem!”
”Nó có thể ăn, anh ngay cả nhìn cũng không được?”
Nó trong miệng Thi Vực, là chỉ tiểu tình nhân trong ngực Thẩm Chanh.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, là đang biểu đạt tâm tình bây giờ của anh cực kỳ khó chịu!
Thẩm Chanh không nhúc nhích thân thể, chỉ quay đầu liếc anh một cái, nhàn nhạt mở miệng: “Một đứa con nít, một người trưởng thành, anh cảm thấy có thể so sánh sao?”
Thi Vực dựng thẳng lông mày, trong con ngươi một mảnh âm u: “Tại sao không thể? Anh nói có là có.”
”Họ Thi kia, anh đúng thật là càng ngày càng không biết xấu hổ.”
Con trai bú sữa mẹ, cha già của con trai muốn xem con trai bú sữa mẹ, đây là một logic gì!
Nghe được lời của cô, cuối cùng khóe môi Thi Vực khơi gợi lên một độ cong rất nhỏ, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Tiểu Thiên Tước trong ngực cô: “Nó cũng họ Thi.”
Lần này, cuối cùng anh cũng không có nói: Mặt mũi có ích lợi gì, anh chỉ muốn em.
Thẩm Chanh: “....”
Đột nhiên cảm thấy hàm răng ngứa, rất muốn cắn người!