"Nhưng ông không có làm tận trách nhiệm người cha nên làm." Tô Cửu Y phản bác.
Nếu như không phải muốn lợi dụng cô để củng cố địa vị ở trên thương trường, ông hẳn là sẽ không phái người đi thăm dò tung tích của cô đi, đối với người gọi là cha này, cô so ra còn kém xa những tiền tài địa vị và quyền lực khiến người ta đỏ mắt kia.
Ông ta không đồng ý cô chuyển ra ngoài ở, là sợ thiếu một quân cờ có thể lợi dụng, ông ta không đồng ý cô và Thi Ngạo Tước ở cùng nhau, là muốn mượn cô tới kéo quan hệ lại. Cô và Tô Man Ngưng giống nhau, đều là công cụ Tô Trấn Hùng dùng để kết thông gia với những danh môn vọng tộc đó.
"Ăn mặc ngủ nghỉ của mày, tao không thõa mãn mày chỗ nào? Dù mày không trở về nhà, tiền tiêu vặt hàng tháng tao cũng đúng hạn chuyển tới trên thẻ của mày, có phải là theo ý của mày, những điều này là do tao phải làm, mà mày hưởng thụ cũng là chuyện đương nhiên không!" Ánh mắt Tô Trấn Hùng thâm trầm, giống như con báo hung ác, muốn bộc phát.
Giờ khắc này, Tô Cửu Y chỉ cảm thấy cái nhà này thật sự đã dung nạp không nổi cô, cô liếc nhìn Tô Trấn Hùng, thản nhiên nói: "Tiền ông gửi cho tôi, tôi không dùng một đồng."
Tô Trấn Hùng nổi giận: "Dùng những tiền đó hay không thì mày lòng dạ biết rõ, đừng để tao bày chứng cớ ở trước mặt mày, tổn thương tự tôn của mày."
Tô Cửu Y chán ghét nhất chính là Tô Trấn Hùng dùng thái độ như vậy đối với cô, ông ta vĩnh viễn đều là cực đoan như vậy, không phân tốt xấu, thậm chí không hỏi sự tình nguyên do liền kết luận một người là đúng hay sai.
Cho tới bây giờ ông cũng chưa từng để cô ở trong lòng, cho nên ông ta không biết tiền của cô sớm đã bị Triệu Thư Nhã làm của riêng vào bảy năm trước, tấm thẻ kia, đến nay vẫn đang trên tay Triệu Thư Nhã.
Không phải cô không biết phản kháng, mà là cô không muốn trở thành trò cười trong mắt người khác, cô có năng lực tự lực cánh sinh, cho nên một mình sống qua những năm này, chưa bao giờ phàn nàn qua một tiếng.
Tô Cửu Y có chút bất đắc dĩ nhắm mắt, ngay sau đó mở ra, cô từ từ đứng dậy, kéo theo bước chân có chút nặng nề xoay người.
"Đứng lại!" Tô Trấn Hùng vỗ một chưởng lên bàn.
"Tôi mệt rồi." Tô Cửu Y không có dừng bước lại, chỉ là lạnh nhạt nói.
"Mày...."
"Ba." Tô Man Ngưng đột nhiên mở miệng cắt đứt Tô Trấn Hùng, khuyên: "Để chị trở về phòng nghỉ ngơi đi, trong khoảng thời gian này chị ấy ở bên ngoài làm công rất vất vả, vài ngày trước còn xảy ra tai nạn xe cộ bị thương, thân thể còn chưa có hoàn toàn khôi phục."
Tô Cửu Y lên lầu, đại sảnh dưới lầu chỉ còn mỗi ba người, tâm trạng Triệu Thư Nhã bình phục một chút, Tô Trấn Hùng lại đang nổi nóng.
"Đứa con gái này ở bên ngoài không học được bản lãnh khác, tài ăn nói ngược lại trở nên tốt hơn nhiều. Nhìn nó nói bâng quơ vài ba câu liền làm ông tức giận. Aizz, thật không biết một đứa con gái nhỏ như vậy có thể làm được cái gì...." Triệu Thư Nhã mở miệng, mang theo vài phần ý vị châm chọc.
Tô Trấn Hùng bực bội đốt một điếu thuốc, cúi đầu hút một hơi tiếp một hơi, lặng im không nói.
Thấy anh chỉ lo hút thuốc không nói gì, Triệu Thư Nhã lại nói tiếp: "Tôi vẫn là câu nói kia, con gái lớn không dùng được, Man Ngưng đều đã đính hôn, nó cũng nên gả rồi. Tôi cảm thấy, con trai nhà họ Tôn ông nói với tôi lúc trước cũng không tồi, tuy rằng bộ dạng không được tốt lắm nhưng nhân phẩm vẫn rất tốt. Hơn nữa nhà bọn họ cũng có thể được coi là giàu có, hai năm qua lăn lộn thuận bườm xuôi gió, Tô Cửu Y gả đi cũng là mệnh hưởng phúc, người ta khẳng định cũng không bạc đãi nó."
Tô Man Ngưng nghe đến đó, nhíu chặt hai hàng chân mày lại, do dự một hồi lâu, vẫn là không nhịn được mở miệng: "Người đàn ông đó đã bốn mươi tuổi, chị mới hơn hai mươi tuổi, hai người bọn họ hoàn toàn không phù hợp."