Đây là tiết tấu đã bị tổn thương vạn điểm!
Thân là giàu có số một thành Giang, bên cạnh Tần Cận chưa bao giờ thiếu phụ nữ, nhưng những người phụ nữ kia, có ai không phải tới vì tiền của anh.
Anh chưa bao giờ tin tưởng sẽ có tình yêu chân thành gì đó, cho nên những năm gần đây, anh và những phụ nữ kia ở cùng nhau, chỉ là ôm tâm lý vui đùa một chút, không có làm thật.
Sau khi Tần Cận rời khỏi phòng bao, rất nhanh liền có bồi bàn tới thu dọn bàn ăn.
Sau khi thu dọn thỏa đáng, bồi bàn đưa tới hoa quả và điểm tâm, mang lên một bàn bài vào trong phòng bao riêng, tiêu khiển giải trí với bọn họ.
Đều là một chút đám công tử có quyền thế, không quan tâm tiền, chơi bài đều rất lớn.
Thẩm Chanh xem bọn họ đánh một ván, thắng thua mấy chục vạn.
Mẹ nó, đều có thể xây một ngôi biệt thự rồi.
Thi Vực không có hứng thú đánh bài, nhưng cũng không quét hứng thú của bọn họ, nói tiền ba ván đầu đều tính cho anh.
Ba ván xong, thắng thua hơn 270 vạn.
Thẩm Chanh:....
Kẻ có tiền thật sự quá biết chơi, tiền mà cả đời người khác cũng kiếm không được, không đến mười phút đã bị bọn họ tiêu xài cạn sạch rồi.
Cô ho nhẹ một tiếng, “Các người đánh bài lớn như vậy, tôi báo cảnh sát!”
Thi Vực: “....”
Người phụ nữ của anh, quả nhiên không phải là đèn đã cạn dầu.
Một đám công tử đang chơi bài nghe được lời này của cô, cũng không coi là quan trọng, cười nói câu, “Chị dâu, chị đừng trêu đùa bọn em.” Rồi cứ tiếp tục chơi bài.
Thấy bọn họ vẫn đang tiếp tục tăng giá cả, Thẩm Chanh dứt khoát lấy điện thoại di động ra, ấn ba số "110" ở trên bàn phím quay điện thoại.
Đợi cho bọn họ đã kết thúc ván bài này, cô mới quơ quơ điện thoại ở trước mặt bọn họ, “Có nhận ra được mấy con số này không?”
”110?”
”Chị dâu, chị thật sự báo cảnh sát sao!”
”Chị dâu, chúng ta đây là đánh bài nhỏ, vui vẻ thôi, không phạm pháp.”
”Các người đây là đánh bài nhỏ?” Thẩm Chanh muốn nói, một ván bài mấy chục vạn, đúng thật là đánh bài nhỏ sao?
”Đúng vậy chị dâu, chịxem, ván bài này thắng thua mới hơn 70 vạn....”
Mới? Thẩm Chanh nhíu mày, vẻ mặt hắc tuyến, hơn 70 vạn, mới....
Tuy rằng cô đã quen Thi Vực hoang phí với cô, nhưng đối với bọn họ đánh bài lớn như vậy, vẫn cảm thấy có chút không tiếp nhận nổi rồi.
Ván bài này 70 vạn, 18 ván chính là bảy trăm vạn.
Mười phút xuống, liền thắng thua đến gần ngàn vạn!
Ma túy, chỗ tiền này đều là cướp được từ trong ngân hàng sao.
”Để cho các người đánh bài nhỏ thì đánh bài nhỏ, nói nhiều như vậy làm gì.”
Thấy Thẩm Chanh không vui, Thi đại thiếu gia không nhịn được lên tiếng, anh dựng thẳng mày kiếm anh tuấn, trong mắt một mảnh lạnh lùng.
Anh cường thế, bá đạo, vẫn là không ai bì nổi như vậy.
Không có cách nào, một đám công tử chỉ có thể chơi nhỏ một chút, một ván bài vừa đánh xong, thắng thua xác thực nhỏ không ít, nhưng cũng có mười vạn.
Thấy Thẩm Chanh vẫn rầu rĩ không vui, mặt Thi Vực âm trầm: “Nhỏ chút nữa.”
Vì vậy, bọn họ đành phải tiếp tục giảm tiền, vài ván xuống, mới thắng thua bốn năm vạn đồng.
Thẩm Chanh híp híp mắt, tiến đến bên cạnh Thi Vực, nhếch môi cười đến được gọi là một quyến rũ.
”Ông xã, em muốn chơi một ván!”
Giọng nói của cô mềm nhũn, nghe thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy khoan khoái.
Nhưng Thi Vực không có mua thẻ chips cho cô, nhìn cô, nhíu mày, anh lạnh lùng nói: “Một phụ nữ như em, chơi bài làm gì.”
Thẩm Chanh không thuận theo, hừ nhẹ một tiếng: “Tôi muốn chơi!”
Ánh mắt Thi Vực trầm xuống, “Không cho phép chơi!”
Một người phụ nữ, hút thuốc uống rượu chơi bài mọi thứ! Vậy thì còn gì để nói!
Nếu Thẩm Chanh biết anh nghĩ như vậy, nhất định sẽ nói: Tôi hút thuốc còn không phải bị anh dạy hư!
”Thi thiếu, để chị dâu chơi một ván, chúng tôi sẽ nhường chị ấy.” Có người hoà giải.