Chỉ cần cô đồng ý, liền có thể.
Tô Cửu Y cảm thấy đây là lời dễ nghe nhất mà cô từng nghe qua, cũng là lời thâm tình đẹp nhất mà cô từng nghe qua.
Cô đột nhiên cảm thấy mình có cảng tránh gió, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ cô độc bất lực nữa, sẽ không bao giờ một mình đối mặt với tất cả khó khăn nữa, sẽ không bao giờ một mình vụng trộm trốn ở góc phòng thương tâm khổ sở nữa.
Sẽ không bao giờ nữa, sẽ không bao giờ nữa...
Cô gật đầu thật manh, cưỡng chế ép nước mắt đã đến khóe mắt trở về, nói: "Được."
Cô nói không phải "Em đồng ý", mà là một chữ "Được" dễ dàng khiến người khắc sâu.
*
Thích Cảnh Nhân đồng ý với Mạc Cẩn sẽ không làm xằng làm bậy, kết quả nuốt lời, nửa đêm xông vào phủ tướng quân, chứng thực một câu, có quyền tùy hứng!
"Công chúa, người đây là?"
Tất cả mọi người từ trên xuống dưới phủ tướng quân đều bị kinh động, nhìn cô gái mặc quần áo dạ hành màu đen ngồi ở trên chủ vị đại sảnh, liền cảm thấy khó hiểu, lại cảm thấy quỷ dị.
Công chúa dưới một người trên vạn người, lại có thể mặc thành như vậy xông vào phủ tướng quân, đây là xem phim võ hiệp quá nhiều bị ảnh hưởng nên muốn thực hành một chút ư?
Thích Cảnh Nhân chẳng muốn nói nhảm với mọi người trước mặt, nói ngay vào điểm chính, "Bảo Bắc Mặc đi ra gặp tôi."
Thấy trận chiến này của cô cũng biết là tìm đến gây chuyện, bọn hạ nhân nào dám làm theo lời của cô, vì để tránh cho sự tình nháo lớn, chỉ có thể lấy cớ từ chối: "Thiếu gia không ở trong phủ, công chúa vẫn là hôm khác lại đến đi."
"Ai nói tôi không có ở đây?"
Chính ngay lúc này, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng sải bước tiến vào từ bên ngoài, đại khái là rất không hài lòng với câu trả lời của người làm, nét mặt của anh ta rất lạnh lùng.
Hạ nhân nhìn thấy anh, lần lượt cúi đầu xuống, cung kính hô: "Thiếu gia."
"Đều xuống dưới đi." Người đàn ông vung tay lên, mọi người trong đại sảnh lập tức đáp lại "Vâng.", sau đó vội vàng lui ra ngoài.
"Công chúa đến muộn như vậy, là muốn làm trái tim tôi hốt hoảng sao?" Một tay người đàn ông cắm ở trong túi quần, không nhanh không chậm đi đến trước mặt Thích Cảnh Nhân, cúi người nhìn chằm chặm mặt Thích Cảnh Nhân một hai giây, cười: "Cảnh Nhân, em lại xinh đẹp hơn rồi."
"Làm ơn tránh xa tôi ra." Thích Cảnh Nhân lưu loát tránh sang bên cạnh, kéo xa khoảng cách với anh ta.
"Em đây là lấy lui làm tiến sao?" Người đàn ông tướng mạo đẹp trai, nói ra tiếng, đôi mắt hoa đào dường như đã biến thành một dòng nước xoáy mênh mông không thấy đáy, có thể dễ dàng khiến người ta rơi vào.
Chỉ là một người đàn ông như vậy, hoàn toàn không nâng lên nổi chút hứng thú nào của Thích Cảnh Nhân, cô lạnh nhạt mở miệng: "Tôi đến đây không phải là vì tán tỉnh với anh, xin anh hãy tôn trọng một chút."
"Không phải là vì tán tỉnh với anh, vậy sao em lựa chọn đến buổi tối?" Bắc Mặc vuốt ve cằm của mình, cười ranh mãnh nói: "Biết em muốn tới, anh đã chuẩn bị xong phòng, như thế nào, là đi thẳng vào vấn đề trước hay nên uống ly rượu đỏ trước? Dùng phong tình em ở Ciaos được không?"
"Bốp!"
Âm vang một cái tát tới rất đột nhiên, mặt Bắc Mặc bị đánh đến chệch sang một bên, có thể là Thích Cảnh Nhân dùng sức lực quá lớn, để lại dấu ngón tay trên mặt của anh ta, khóe môi tràn ra tơ máu.
Bị người đánh mặt là chuyện rất dọa người, nhưng Bắc Mặc lại không tức giận, anh ta nghiêng đầu nhìn Thích Cảnh Nhân, tà khí dùng tay lau đi vết máu ở khóe miệng, nhỏ giọng cười nói: "Không tệ, rất có cảm giác."
Thích Cảnh Nhân nhếch nhếch môi, không giận cũng không cười, chỉ nói: "Dựa vào loại mặt hàng như anh, anh cho rằng tôi sẽ để ý? Vẫn là câu nói kia, dì tôi yêu một người phụ nữ, cũng tuyệt đối không thể nào có cảm giác với anh. Nếu như anh còn muốn tiếp tục chơi, tôi vui lòng phụng bồi, chỉ là tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đừng nên động đến người bên cạnh tôi, nếu không chuyện đầu tiên tôi làm khi kế vị, chính là tịch thu cả nhà họ Bắc các người."