Thi Ngạo Tước cúi người, lạnh mặt túm lấy vật cứng từ trong tay cô, nhắm ngay đầu cá gõ một cái, sau khi cá liên tục phun vài bọt nước, liền không nhúc nhích nữa.
"Lợi hại!" Tô Cửu Y ở ngay bên cạnh khen ngợi, "Giết cá không nháy mắt."
Thi Ngạo Tước ném vật cứng ở trong tay, bình tĩnh nhàn nhã nói: "Bình thường tôi giết người cũng không nháy mắt."
Sau khi nhìn thấy Tô Cửu Y lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, anh khẽ cười một tiếng, xoay người sải bước rời đi.
Chịu đựng cá tanh xử lý sạch sẽ cả con cá, Tô Cửu Y cảm thấy thật sự là quá mức tội ác, sau đó ngẫm nghĩ lại, dù sao cá là người khác giết cũng là người khác ăn, cô chỉ là một đầu bếp nhỏ được người thuê, như vậy trong lòng cô liền thoải mái hơn nhiều.
Ở toilet dùng nước rửa tay rửa sạch khắp mười ngón tay, sau khi xác định không có một chút mùi cá, Tô Cửu Y liền lên lầu, chạy đến bên ngoài phòng sách của Thi Ngạo Tước.
Cửa không khóa, nhưng cô vẫn giơ tay lên gõ cửa, sau khi nhận được sự cho phép của đối phương mới đẩy cửa phòng ra, thò một cái đầu ra từ trong khe cửa: "Anh thích ăn cay không?"
Còn nhớ lần trước đi ăn mì, anh bỏ rất nhiều tiêu cay, nhưng Tô Cửu Y cảm thấy vẫn cần thiết phải hỏi lại anh một chút.
"Tàm tạm." Thi Ngạo Tước đang lật xem văn kiện trên bàn, cũng không ngẩng đầu lên.
"Rau thơm thì sao?"
"Không quan tâm."
"Còn có cái kia...."
Tô Cửu Y còn muốn hỏi chút gì, lại thấy Thi Ngạo Tước đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói: "Cô quyết định là được rồi."
Vì vậy Tô Cửu Y lại xám xịt chạy xuống lầu trở về phòng bếp.
Một lát sau, Thi Ngạo Tước để văn kiện xuống, nghĩ đến vừa rồi cô nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra, khóe môi cong xuống như là rất không vui, anh nhíu mày, vừa rồi giọng điệu mình, giống như thật rất không thân thiện.
Nhưng thật ra, anh chỉ là không thích người khác quấy rầy anh làm việc mà thôi.
Khẽ thở dài một hơi, anh bưng ly nước đặt bên cạnh lên, đứng dậy đi ra phòng sách.
Không nhanh không chậm đi đến dưới lầu, anh bưng ly nước tựa ở trên khung cửa phòng bếp, nhìn thấy Tô Cửu Y đang có dáng có vẻ cầm thìa nếm thử hương vị canh, sau đó lộ ra vẻ mặt say mê.
Anh cười khẽ một tiếng, liền đứng ở cửa lẳng lặng nhìn cô, dường như thời gian dừng lại ngay một khắc này.
Khuôn mặt Tô Cửu Y bị hơi nóng mờ mịt trong phòng bếp hun đến, giăng đầy một chút mồ hôi, ửng đỏ một mảnh.
Nếm thấy hương vị canh thật sự không tệ, Tô Cửu Y vui vẻ hát một ca khúc nhỏ, cô đột nhiên nghĩ đến một đoạn văn từng nhìn thấy trong sách:
Một người đàn ông hoa tâm, anh ta có thể sẽ có rất nhiều phụ nữ, nhưng luôn có một ngày anh ta sẽ quên khuôn mặt của những phụ nữ kia. Nhưng anh ta nhất định sẽ không quên món ăn mà một phụ nữ làm, hương vị món ăn kia, ăn ngon đến mức khiến cho anh ta sau bao nhiêu năm, nhớ tới vẫn có thể vẫn chưa thỏa mãn.
Có đôi khi, có phụ nữ, đối với đàn ông mà nói, còn không bằng một món ăn ngon.
Thật không biết cô có thể làm ra món ăn khiến Thi Ngạo Tước thần phục không.
Cô tưởng tượng một chút vẻ mặt lạnh lùng tàn bạo của Thi Ngạo Tước lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, quỳ gối trước mặt cô đau khổ năn nỉ cô làm cá cho anh ăn....
Hình ảnh đó quả thật không thể tốt đẹp hơn nữa rồi.
Cô không nhịn được bật cười ha ha, khiến Thi Ngạo Tước ngoài cửa cảm thấy có chút khó hiểu.
"Cô cười cái gì?" Anh hếch mày lên nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng như là đang biểu đạt "Có phải quên uống thuốc rồi không?"
Thi Ngạo Tước đột nhiên xuất hiện, dọa Tô Cửu Y nhảy lên, cô theo bản năng lui về phía sau một bước, bất cẩn đụng phải bếp, suýt chút nữa làm đổ nồi trên lò.
"Anh anh anh anh...." Cô nắm mép bếp, thở phào một hơi, "Sao lại đột nhiên nhảy ra dọa người!"