Lúc Tống Trí Kha và Tô Man Ngưng cùng đi đến sân thượng, Tô Cửu Y đang ngồi ở trên bàn đu dây, mà Thi Ngạo Tước chính là đứng ở bên cạnh, kiên nhẫn lắc lư bàn đu dây cho cô.
Hai người cũng không có quá nhiều trao đổi, nhưng bức tranh gió lại rất hữu tình, khi Tô Man Ngưng nhìn thấy Thi Ngạo Tước lay động bàn đu dây cho Tô Cửu Y, hơn nữa không có biểu hiện ra một chút không kiên nhẫn nào, liền đoán được gì đó.
"Chị." Tô Man Ngưng lên tiếng.
Nghĩ đến Tô Man Ngưng có thể có chuyện nói với Tô Cửu Y, Tống Trí Kha và Thi Ngạo Tước liếc nhau một cái, dùng ánh mắt ý bảo anh tới nơi khác trò chuyện.
Thi Ngạo Tước hiểu ý, cúi đầu nói ở bên tai Tô Cửu Y một câu, "Anh đi vào trong nếm thử xem món điểm tâm ngọt em làm", liền trực tiếp mở bước chân ra, cùng đi vào với Tống Trí Kha.
Nhìn thấy hai người rời đi, Tô Man Ngưng chậm rãi đi về phía Tô Cửu Y, đợi cho đến gần, cô mới lên tiếng: "Ba nói, lần này chị trở về, ông sẽ lập tức an bài cho chị đi xem mắt."
Tô Cửu Y nghe tiếng, vẻ mặt không có thay đổi gì, chỉ là lạnh nhạt nói: "Ông ta có quyền lợi quyết định sống chết của tôi, nhưng ông ta không có quyền can thiệp cuộc đời của tôi."
Cô nghĩ, nếu như không phải Tiêu Thần xảy ra chuyện, có lẽ Tô Trấn Hùng đã an bài một buổi xem mắt cho cô, bây giờ không liên hợp được với nhà họ Tiêu, không biết ông ta lại đang tính toán gia đình có tiền nào.
Rất khó tìm ra người cha có suy nghĩ ích kỷ giống như Tô Trấn Hùng đi, vì lợi ích, vì quyền lợi và địa vị, không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí là hy sinh con gái của mình.
Tô Man Ngưng khẽ nhíu mày, "Tuy là nói như vậy không sai, nhưng là dù sao ba cũng là ba, dù chị hận ông ấy hơn nữa, cũng không thể ngỗ nghịch với người, dù sao tất cả chuyện ông ấy làm đều là vì tốt cho chúng ta. Ông ấy nghĩ mở rộng cơ nghiệp nhà họ Tô cũng không chỉ là vì chính mình, càng là vì có thể cho chúng ta một bảo đảm."
Tô Cửu Y nghe tiếng liền bật cười, "Man Ngưng, từ nhỏ em lớn lên ở trong hũ mật, không có nếm qua thế thái nhân tình của thế gian, cho nên mới đơn thuần cho rằng Tô Trấn Hùng làm tất cả là vì các người."
"Không." Tô Man Ngưng lắc đầu nói: "Ba chỉ có hai đứa con gái là chúng ta, dù bình thường ông ấy nghiêm khắc với chúng ta hơn nữa, cũng là vì tốt cho chúng ta."
"Em dám cam đoan ông ta không có người con gái thứ ba sao?"
Lời nói trúng tim đen, khiến Tô Man Ngưng rốt cuộc không nói được một chữ thành lời, không phải là không thể, ba phản bội hôn nhân, phản bội gia đình, ông tìm một người phụ nữ khác, có đứa con gái thứ ba cũng là chuyện sớm hay muộn.
Tô Cửu Y chuyển ra một vị trí, ý bảo Tô Man Ngưng ngồi xuống, Tô Man Ngưng gật gật đầu, kéo theo bước chân nặng nề đi đến ngồi xuống, cô rơi vào trong trầm mặc, hồi lâu sau vẫn không nói với nhau câu nào.
Hai người cứ ngồi yên lặng như vậy, ai cũng không có mở miệng đánh vỡ yên lặng này trước, những năm gần đây, đây cũng là lần đầu tiên các cô bình tâm ngồi cùng một chỗ, có tranh luận, nhưng không có tranh chấp.
Có lẽ là vấn đề trò chuyện quá mức nặng nề, cả đêm Tô Man Ngưng đều có chút rầu rĩ không vui, trong lúc đó Tống Trí Kha tự tay nướng một trái bắp cho cô, sau đó dò hỏi cô có phải là có chỗ nào không thoải mái không. Tô Man Ngưng chỉ lắc lắc đầu nói cho anh biết không có gì, chẳng qua cảm thấy hơi mệt thôi.
Tô Cửu Y chưa bao giờ thích biểu lộ tâm sự ở trên mặt, dù cho biết đường kế tiếp phải đi rất gập ghềnh, cô cũng vẫn sẽ duy trì tâm lý lạc quan nhất, giống như lúc ban đầu, cười đối mặt.
Đường khó đi hơn nữa, cô cũng muốn từng bước từng bước vượt qua, dù là gặp phải nhiều khó khăn hiểm trở hơn nữa, cô cũng muốn cắn răng chống đỡ tiếp.
Mệt, là đúng rồi, bởi vì thoải mái là dành cho người chết.