Ở thành Đô, tư tàng súng ống là chuyện phạm pháp, cộng thêm chính phủ rất xem trọng chuyện ở phương diện này, cho nên cách mỗi một thời gian ngắn sẽ tiến hành tra súng quy mô lớn một lần.
Nhưng phàm là người bị tra tư tàng súng ống, đều sẽ bị phán bỏ tù mười năm, một thời gian ngắn trước vừa tra được một đám buôn lậu súng ống, đám súng ống kia bị buôn lậu bán cho một chút phú thương có tiền, kết quả bị tận diệt, tất cả đều ngồi xổm nhà tù rồi.
Nhưng là, biết rõ giấu súng là phạm pháp, nhưng rất nhiều người hay lấy thân thử nghiệm, bị bắt không ít người, nhưng không có phát ra nổi tác dụng giết gà dọa khỉ.
Buôn bán hay là đang buôn bán, mua hay là đang mua sắm, tóm lại dạo này, càng có tiền thì càng rất sợ chết, vì vậy mà bắt đầu lau súng cướp cò, quanh quẩn ở lằn ranh phạm tội.
Tuy rằng đứa bé ăn nói không ý thức, nhưng nhiều khi lúc biểu đạt một việc đều còn đang giữ ý thức, nói cách khác, Tiểu Thiên Tước sẽ nói ra lời như vậy, rất có thể là bé từng có hành động như vậy.
Một người trưởng thành một mình giấu súng đã là chuyện phạm pháp, huống chi là nuông chiều một đứa nhỏ mới vài tuổi.
"Cô là phụ huynh đứa nhỏ sao? Nhanh tới đây, mang nó qua một bên cho tôi đi." Cảnh sát chú ý tới Thi Khả Nhi ở một bên, liền ý bảo cô, bảo cô dẫn Tiểu Thiên Tước đi.
Chỉ là Thi Khả Nhi lại đứng không nhúc nhích, cô ung dung thản nhiên quét mắt liếc nhìn cảnh sát, sau đó lại dời tầm mắt chuyển qua trên người Thi Mị.
"Anh, dạy dỗ anh ta thật tốt." Cô lên tiếng, ở trong tai những người đang nghe được này đều là đang giựt giây.
Lý phu nhân lập tức tố cáo, "Cảnh sát tiên sinh, các người thấy cô ta không, cô ta đây rõ ràng là đang coi rẻ các người...."
Thi Khả Nhi nghe tiếng, liếc nhìn cô ta, "Thì thế nào?"
Làm luật sư bao nhiêu năm qua, Thi Khả Nhi chưa bao giờ làm chuyện phạm pháp loạn kỷ cương, dù cho mình là người nhà họ Thi, dù cho mình có quyền thế, làm việc cũng vẫn luôn rất bề bộn.
Rất nhiều chuyện, cô cho rằng dùng pháp luật có thể chế tài người phạm tội, nhưng sự thật nói cho cô biết, cũng không phải.
"Ngay cả cảnh sát cũng dám xem thường, lá gan của cô cũng rất lớn.... Không biết đợi lát nữa lúc bị mang đến cục cảnh sát, còn có kiêu ngạo như vậy hay không?" Lý phu nhân vô cùng khắc chế tâm tình của mình, khiến bản thân tỉnh táo lại.
"Thi Khả Nhi tôi lớn như vậy, thật đúng là chưa sợ qua chuyện gì." Thi Khả Nhi nâng khóe môi lên, cười đến hờ hững, dường như bất kỳ chuyện gì đều không tạo thành một chút uy hiếp với cô.
"Thi Khả Nhi?" Cảnh sát đột nhiên nhíu mày, đặt toàn bộ trọng điểm ở trên tên của cô.
"Đúng vậy, cô út cháu tên Thi Khả Nhi." Tiểu Ngạo Tước liền đứng ở bên cạnhThi Khả Nhi, trên khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác treo nụ cười sạch sẽ.
Anh nói xong, duỗi ngón tay nhỏ ra chỉ Thi Mị đưa lưng về phía cảnh sát, "Người đó tên là Thi Mị, là bác hai của cháu."
Dáng người đàn ông cao to, khí chất xuất sắc, cho dù là một bóng lưng, cũng có thể dùng phong hoa tuyệt đại để hình dung, cao thấp quanh thân toát lên hơi thở cao quý, khiến cho người ta không thể nào bỏ qua.
"Thi Mị?"
Tay cầm súng lục đột nhiên siết chặt một chút, cảnh sát gần như theo bản năng hướng họng súng xuống, sau đó động tác lưu loát lui viên đạn xuống.
Mấy người cảnh sát còn lại bên cạnh cũng đều biểu hiện ra khác thường, lần lượt lùi về sau mấy bước.
Chỉ có Lý phu nhân và con trai của cô ta có phần ngạc nhiên không hiểu, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mấy người cảnh sát bên cạnh.
"Chú cảnh sát chú xem cháu, cháu là Thi Ngạo Tước." Tiểu Ngạo Tước giới thiệu mình với cảnh sát, sau đó lại chỉ về phía Tiểu Thiên Tước, mặt mày cong cong nói: "Còn có người kia, tên là Thi Thiên Tước."