Một nhà Lý tiên sinh bị dẫn tới cục cảnh sát, cảnh sát ghi chép khẩu cung cho bọn họ, kết quả khẩu cung ba người không nhất trí.
Bạn nhỏ Lý Dục nói, lúc tan học một mình nó đang chơi đồ chơi, kết quả Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước chạy tới đoạt đồ chơi của nó, nó không cho, bọn họ liền mắng nó, mắng rồi liền ra tay đánh nó.
Còn nói lúc ở phòng nghỉ trường học, ba và mẹ nó vẫn luôn cúi mình hạ giọng, kết quả đối phương vung tay với ba nó....
Lý phu nhân nói chính là không thể đồng ý với đối phương, cuối cùng bởi vì một chút chuyện nhỏ nên nổi lên tranh chấp. Nhưng cô ta cũng không có nói tới là ai ra tay trước.
Về phần Lý tiên sinh, anh ta nói như thế này: "Con trai tôi là một đứa không nghe lời, bình thường lại thích bắt nạt bạn nhỏ khác, dạy dỗ như thế nào cũng không có tác dụng, cho nên tính cách càng ngày càng tệ. Nó thường hay gây chuyện thị phi trong trường học, mỗi lần đều là nó động thủ trước. Tuy rằng nó bị đánh một trận, nhưng sai không phải ở người khác. Cho nên chúng tôi đích thân đi trường học nhận lỗi, về phần vết thương trên đầu tôi, hoàn toàn không quan hệ gì tới bọn họ, là bản thân mình bất cẩn té ngã."
Bạn nhỏ Lý Dục tương đối cực đoan, nhưng Lý phu nhân và Lý tiên sinh rất cơ trí, bọn họ rất rõ ràng mình hoàn toàn không đấu lại nhà họ Thi, cho nên không dám cứng rắn dùng trứng gà đi đụng tảng đá.
Con cá sấu nhà họ Thi này, bọn họ há có thể trêu chọc nổi, nếu như chuyện này nháo lớn, lợi ích bị hao tổn chính là bọn họ.
Bởi như vậy, bọn họ cũng chỉ có cắn nát răng nuốt vào bụng.
Vốn cho rằng lùi một bước chuyện này liền coi như đã trôi qua, vợ chồng họ Lý cũng không quá để ý, đón Lý Dục từ vườn trẻ về tránh đầu ngọn gió mấy ngày.
Không ngờ một tuần lễ sau, công ty bọn họ mới đầu tư xảy ra vấn đề, trong một đêm lỗ hơn một nghìn vạn.
Cái này cũng chưa là tính nghiêm trọng, chuyện nghiêm trọng hơn chính là những người từng hợp tác với Lý thị trước kia, lần lượt phủi sạch quan hệ với anh ta, rút tiền lui vốn.
Mọi người đều biết nhà họ Lý đắc tội nhà họ Thi mới có thể rơi vào kết cục này, vì vậy đều trốn tránh, không có lui tới với nhà họ Lý.
"Anh chính là nuông chiều con trai anh như vậy?"
Lúc Thẩm Chanh biết được chuyện này, đầu tiên tìm đến Thi Vực nói chuyện.
"Anh không nuông chiều con trai anh, chẳng lẽ để đàn ông khác đến nuông chiều?" Thi Vực đang lật xem văn kiện trên bàn sách, lúc nói chuyện ngay cả đầu cũng không ngẩng chút nào.
Bộ dạng nghiêm túc lúc nào cũng rất quyến rũ, dường như có một tầng vầng sáng bao phủ ở trên người anh, khiến người ta chỉ liếc mắt nhìn liền sẽ bị hấp dẫn, sau đó luân hãm vào trong.
Thẩm Chanh đi đến trước bàn sách, nhảy ngồi lên, cô cúi người áp thân thể đến trên văn kiện anh đang xử lý, ngước mắt nhìn anh, nhếch nhếch môi, hờ hững nói: "Nếu anh còn tiếp tục như vậy nữa, em thật sự phải lo lắng đổi một người đàn ông đến nuông chiều bọn chúng rồi."
"Phụ nữ, em thử nói lại lần nữa xem?" Người đàn ông hé mở đôi mắt, đột nhiên trở nên cực kỳ nguy hiểm.
"Em không nói, anh cắn em sao."
"Kích thích anh?"
"Kích thích anh thì thế nào, có bản lĩnh liền cắn em, có bản lĩnh liền sử dụng lực cắn em."
"Bà xã, em đói khát như vậy, sao anh nhẫn tâm không thõa mãn em." Thi Vực đưa tay ôm cằm của cô, bá đạo nâng lên, sau đó liền nhắm ngay môi của cô hôn xuống.
Chỉ là, anh mới vừa đụng phải môi của cô, lông mày anh liền nhăn thành một chữ xuyên.
Nét mặt của anh rất ghét bỏ, như là ăn thứ gì đó mình không thích nhất....
Dừng ở trên môi cô khoảng một giây, liền buông cô ra, sau đó nguy hiểm hạch hỏi cô: "Vừa rồi em ăn cái gì?"
Người phụ nữ nào đó được như ý cười một tiếng: "Sầu riêng đó."
Thi Vực đen mặt: "...."