"Trời ạ! Là Tô San!"
Dưới sân khấu, không biết là ai đột nhiên phát ra một tiếng thét lên đầy kinh hãi, sau đó liền nổ oanh.
Bởi vì trước đó, Tô San đã mời phóng viên họp báo, tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí, lúc ấy lý do cô cho ra là, bạn trai là người ngoài giới, không thích cô xuất đầu lộ diện, cho nên cô quyết định rời màn ảnh.
Lúc ấy cô bởi vì trái hợp đồng mà bồi thường cho công ty quản lý một khoản tiền lớn, sau đó lại có những công ty khác tìm đến cô, hy vọng dùng giá cao ký tên với cô, hơn nữa cho ra hứa hẹn trong vòng một năm nâng cô trở thành nữ minh tinh nổi tiếng nhất làng giải trí, nhưng đều bị Tô San từ chối.
Chuyện này huyên náo đến mức mọi người đều biết, mấy nhà truyền thông ở đây, chỉ sợ không có người không biết chuyện này.
"Không phải cô ấy rút lui khỏi giới giải trí rồi ư?"
"Nói tái xuất liền tái xuất, lại có thể không có một chút tiếng gió truyền tới?"
"Tổng giám đốc Thẩm này thật là có năng lực, lại có thể mời Tô San xuống núi trình diễn một màn như vậy!"
Trong lúc phóng viên nghị luận ầm ĩ, cũng đã giơ camera trong tay lên, dùng các góc độ chụp ảnh Tô San trên sân khấu lại.
Tô San đi biểu diễn rất thành công, lúc cô xuống sân khấu, tất cả mọi người ngồi ở đây đều vỗ tay lên, tiếng vỗ tay vẫn còn như sấm, rất nhiệt tình.
Ngay tại lúc mọi người cho rằng buổi biểu diễn kết thúc, ngọn đèn vừa mới mờ tối lại phát sáng lên.
Ngay sau đó, hai người một nam một nữ dắt tay lên trên sân khấu.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt người đàn ông rất tuyệt mỹ, khuôn mặt như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, mũi cao thẳng, độ dày cánh môi vừa phải đang nở nụ cười làm hoa mắt người khác. Cả người phát ra một loại khí phách vương giả uy chán thiên hạ, khóe môi mơ hồ chứa đựng phóng lãng không kiềm chế được, làm cho người say mê.
Anh mặc một áo sơ mi màu đen, quần dài màu đen, chỗ tay áo vén lên trên, lộ ra đồng hồ trên cổ tay, đơn giản lại hoa mỹ, cũng có thêm vài phần gợi cảm khó diễn tả bằng lời.
Tối nay Thi Vực, đặc biệt ôn nhu.
Trên mặt của anh vẫn luôn mang theo độ cong mềm mại, đến cả lông mi cũng nổi lên gợn sóng nhàn nhạt.
Mà người phụ nữ đứng ở bên cạnh anh, mỉm cười chúm chím, đôi mắt nước dường như có thể câu hồn người, dáng người chọc lửa như ma quỷ, tóc đen dài đến eo toát lên tia sáng chói mắt ở dưới ánh đèn.
Một bộ áo cưới màu trắng mặc lên người cô, bao bọc tư thái hoàn mỹ gợi cảm của cô, kiểu dáng hơi có vẻ bảo thủ, lại vừa đủ, đủ để bộc lộ khí chất cao quý của cô.
Thẩm Chanh là một người phụ nữ tản ra quyến rũ từ tận xương tủy, thậm chí cô không cần trải qua trang điểm cũng có thể làm cho người ta say mê vì cô, rơi vào tay giặc, phong cách lẫn cử chỉ của cô, một nhăn mày hay một nụ cười, đều tác động trái tim mỗi một người đàn ông đang ngồi ở đây.
Trên ngón áp út của cô mang theo ngôi sao sáng chói, trên ngón giữa mang theo «Ngôi sao sáng chói 2 - tình yêu chung thủy », tuy rằng mang chung một chỗ tạo thành đối lập rõ ràng, nhưng cũng vì vậy mà khiến tình yêu chung thủy càng thêm lóe sáng chói mắt.
"Thi Vực, là Thi Vực đó...."
"Thì ra Thẩm Chanh - tổng giám đốc Nam Ngạn Thủ Tịch thật sự là vợ của anh ấy. Mệnh thật tốt, thật sự rất hâm mộ cô ấy!"
"Hai người bọn họ, thật xứng lứa vừa đôi!!"
"Má ơi! Đừng nói nữa, nhanh chụp đi, chụp đi...."
"Thật kích động thật kích động, để bọn họ làm trang đầu, vậy lượng tiêu thụ của tạp chí kỳ này nhất định vượt mức...."
Đèn flash, âm thanh bấm tách tách lần nữa đan xen tuần hoàn. Các phóng viên lần lượt giơ camera lên, chụp ảnh đôi trai tài gái sắc trên sân khấu này.
Hai người giống như là con cưng của thượng đế, giống như được thượng đế điêu khắc tỉ mỉ ra, mặc kệ chụp từ góc độ nào, đều chụp được hình ảnh hoàn mỹ không có chút tỳ vết nào.