Khen thì khen thôi, khen cô ta chuyện gì, cô ta nghĩ cô ta cũng chưa cần thiết phải biết. Bởi vì dù anh thật sự tồn tại chút tình cảm với cô ta, cũng sẽ không chia tay bởi vì cô ta đâu.
"Đừng nóng giận." Tần Cận lấy tay nâng cằm Diệp Tử lên, giương môi cười nhẹ: "Cùng lắm thì về sau, anh không khen phụ nữ khác, cũng không khen Liên Thành nữa."
Cố Liên Thành thu hồi nỗi lòng, nhìn Diệp Tử, nhẹ nhàng cười: "Diệp tiểu thư, thật ra cô thật không cần thiết phải tức giận vì tôi, Cận khen tôi không có gì ý tứ gì khác, cô không cần để ý."
"Anh ấy đã khen cô như vậy, làm sao sẽ có thể không có ý tứ gì khác...." Diệp Tử lộ ra vẻ mặt uất ức.
"Anh ấy, nói gì?" Cố Liên Thành vẫn là hỏi ra miệng.
Diệp Tử im lặng một hồi, mới lên tiếng: "Anh ấy nói, cô không chỉ là bộ dáng rất xinh đẹp, còn ôn nhu săn sóc khéo hiểu lòng người, là lựa chọn làm vợ tốt nhất."
Nghe cô nói xong, Cố Liên Thành kéo khóe môi lên, cười nói: "Cận đúng là nói ngược, tính cách con người tôi không tốt, động một chút sẽ phát giận, người từng làm việc với tôi đều biết. Hơn nữa tôi sẽ không giặt quần áo, cũng không biết làm cơm, ngay cả dọn dẹp gian phòng cơ bản nhất cũng sẽ không. Là đối tượng không thích hợp làm vợ nhất."
"Thật sao?" Cảm xúc Diệp Tử vẫn rất sa sút.
"Thật sự." Cố Liên Thành nói: "Cận nói như vậy không phải đang khen tôi, mà là đang nói xấu tôi. Cho nên cô tuyệt đối không nên hiểu lầm Cận, giữa tôi và anh ấy không có gì, hơn nữa ban đầu tất cả đều chỉ do tôi tự mình đơn phương, Cận cũng không có tình cảm với tôi. Nếu anh ấy lựa chọn ở cùng với cô, vậy anh ấy nhất định là quan tâm cô."
"Ồ!"
Diệp Tử rầu rĩ đáp lại một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tần Cận, hỏi, "Anh quan tâm em sao?"
"Anh không quan tâm em, vậy ai quan tâm em." Ngón tay của Tần Cận vuốt ve qua lại ở trên cằm trơn bóng của cô, giọng nói sâu lắng mang theo hương vị mê hoặc lòng người.
"Miệng anh bôi mật, biết nói lời ngon tiếng ngọt." Diệp Tử đẩy tay của anh ra, sau đó giãy ra từ trong lòng anh, bộ dáng rất không vui.
"Cận thiếu!"
Đúng lúc đó, một vệ sĩ đi tới từ lối đi bên cạnh.
Anh ta bước nhanh đến trước mặt Tần Cận, đưa một cái bật lửa tới trước mặt Tần Cận, "Cận thiếu, tìm được cái bật lửa của ngài rồi."
Tần Cận nhận cái bật lửa xem xét một chút, sau khi xác định không thành vấn đề, mới hỏi anh ta: "Tìm được ở đâu?"
"Tìm được trên xe." Vệ sĩ nói: "Có lẽ cái bật lửa tuột ra từ trong túi lúc ngài xuống xe, rớt xuống phía dưới ghế ngồi."
Tần Cận ừ một tiếng, ý bảo đối với phương có thể đi rồi.
Nhìn cái bật lửa trên tay Tần Cận, ánh mắt Cố Liên Thành trở nên rất phức tạp, cô ta khẽ mím động cánh môi một chút, "Anh còn giữ cái bật lửa này?"
"Ừ, dùng tốt." Ngón tay suông dài vẽ lên trên một cái, chốt khóa bắn ra, dấy lên một ngọn lửa lam nhạt, động tác ưu nhã mà khí phách.
Cố Liên Thành cười: "Em nghĩ anh đã sớm ném, không ngờ anh vẫn giữ đến bây giờ."
"Cô ấy tặng bật lửa cho anh?" Nhìn Tần Cận, Diệp Tử đỏ tròng mắt, "Không phải anh đã dặn em, cái bật lửa này là một người bạn rất quan trọng, rất đáng được hoài niệm tặng ư? Tại sao anh gạt em, tại sao gạt em...."
Tần Cận nghe tiếng, thu hồi cái bật lửa, đưa tay túm cô tới đây, trầm giọng nói: "Trở về lại giải thích với em."