Một luồng ánh chiều tà nghiêng chiếu vào trong khoang máy bay, một nửa ánh sáng một nửa bóng mờ, góc độ trùng hợp khiến cho người đàn ông đang ngủ say mê man càng thêm hoàn mỹ.
Hình dáng mặt rõ ràng giống như đao khắc, đẹp mắt đến có chút không chân thực.
Thẩm Chanh dùng tay chống cằm, nhìn anh suy nghĩ xuất thần.
Anh không giống như thường ngày, xua tan được chút lạnh lùng, nhiều hơn chút hiền hoà.
Thẩm Chanh khẽ cúi người xuống, khó kìm lòng nổi rơi một nụ hôn xuống ở trên môi anh.
Thấy anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nên không có đánh thức anh, nhẹ nhàng rón rén cầm quần áo qua mặc lên.
Chỉ là mới vừa động, trên lưng lại truyền tới một trận đau nhức.
Cô nhíu lông mày, mang theo vài phần giận dữ liếc nhìn Thi Vực.
Người đàn ông này, thật không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc.
Sau khi cô mặc quần áo xong, liền đứng lên, ngồi xuống bên cạnh ăn trái cây.
Thi Vực nhắm mắt lại, khóe môi lại không tự chủ được khơi gợi lên một nụ cười.
Bên ngoài khoang máy bay, sắc trời càng ngày càng mờ.
Một tay Thẩm Chanh chống gò má, thưởng thức cảnh đẹp hiếm khi thấy này.
Cô đã sớm biết anh đang giả bộ ngủ, nhưng mà mặc kệ anh thôi.
Gần chín giờ bay, cuối cùng máy bay cũng đến nơi.
Nước S.
Trung tuần tháng 9, bọn họ vừa vặn có thể vượt qua cuối cùng một trận cây oải hương tùy ý nở rộ.
Sau khi xuống máy bay, Thi Vực đầu tiên là mang theo Thẩm Chanh đi nhà hàng nổi danh nhất nếm thử món ăn, lại đi xem Tháp Eiffel và Khải Hoàn Môn to lớn, đi khắp thành phố lãng mạn.
Bởi vì Thẩm Chanh cũng không có hứng thú với những túi xách và nước hoa xa xỉ kia, cho nên Thi Vực chỉ để người ta tùy ý chọn lựa một chút mang về.
Sau khi hai người ăn qua cơm trưa, liền đi vườn hoa oải hương.
Ở nước S, Thi Vực cũng có bất động sản, xe nổi tiếng thì càng nhiều không kể xiết, lần này anh lại bảo vệ sĩ theo xa xa ở phía sau, tự mình lái xe mang theo Thẩm Chanh, vừa lái đến hướng vườn hoa, vừa thưởng thức phong tình nước ngoài.
Vườn hoa tọa lạc ở trấn nhỏ phong cảnh xinh đẹp nơi chân núi, liếc nhìn không thấy bờ.
Tình nhân tốp năm tốp ba, nắm tay đi trên đường, lãng mạn không thôi.
Một mảng lớn một mảng lớn màu tím vô biên vô hạn, mở rộng thành màu tím mênh mông như biển cả, đẹp đến nỗi không giống nhân gian, cực kỳ giống tiên cảnh trong truyền thuyết.
Nhìn một mảnh đại dương màu tím này, tâm tình Thẩm Chanh rất tốt.
Thi Vực dựa vào xe dừng ở ven đường, mở cửa xe thay Thẩm Chanh, dẫn cô đi xuống, hai người tay nắm tay cùng đi đến vườn hoa.
Thưởng thức ở khoảng cách gần, càng thêm rung động lòng người.
Vô số cây oải hương lần lượt lần lượt chen chúc nhiệt tình nở rộ lần cuối cùng của chúng nó, gió nhẹ thổi tới, cây oải hương nhẹ nhàng lắc lư, tuyệt không thể tả.
Thẩm Chanh hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy từng đợt mùi thơm lịch sự tao nhã đập vào mặt, ôn nhu vây quanh cô, làm say lòng người.
Cô quay đầu liếc nhìn sườn mặt Thi Vực một cái, khóe môi bất giác vạch ra nụ cười.
Cô giống như được một trận hạnh phúc ngoài dự liệu, chuẩn xác đánh trúng.
Cô đột nhiên kiễng mũi chân, đưa tay vòng cổ Thi Vực, chủ động đưa đôi môi lên.
Thi Vực ôm chầm eo của cô, khiến cô dán ở trên người mình, dây dưa nụ hôn này càng sâu hơn.
Một nụ hôn dài nồng cháy kết thúc, mặt Thẩm Chanh khẽ nóng lên.
Thấy cô đỏ mặt, Thi Vực lấy tay nâng cằm của cô lên, cúi đầu nhẹ nhàng khẽ cắn ở môi cô, mờ ám phun ra hai chữ: “Yêu tinh.”
Thẩm Chanh đẩy anh ra, xoay người không để ý tới anh.
Rất xa, một bà lão ôm một chuỗi bong bóng màu tím đi về phía này, nhìn thấy Thẩm Chanh và Thi Vực, bà lớn tiếng hô: “Tiên sinh đến mua một quả bong bóng tặng cho bạn gái của cậu đi, sẽ rất lãng mạn.”