Tham gia thọ yến mang theo một túi băng vệ sinh, chắc hẳn không có nữ khách mời nào sẽ làm ra loại chuyện mất thể diện này, Thẩm Chanh chỉ có thể tạm thời bỏ thứ phiền phức này vào trong xe Thi Mị.
Ngay tại lúc hai người đi đến cửa chính thành cổ, một chiếc xe dừng lại ở bên cạnh, bởi vì nguyên nhân tối hôm qua vừa mới mua, trong một chỗ trũng bên cạnh tích nước, mà chiếc lốp xe kia không xiêu không vẹo vừa vặn đè lên vũng nước.
Nước bẩn tung tóe lên, Thi Khả Nhi tay mắt lanh lẹ kịp thời kéo Thẩm Chanh một phát, mình thì nghiêng người ngăn cản nước, sau đó dìu đỡ Thẩm Chanh có chút không vững bước chân.
Đại khái cũng là nghĩ đến Thẩm Chanh mang giày cao gót, động tác Thi Khả Nhi mới có thể lưu loát như vậy, ổn định thân thể của Thẩm Chanh trước khi cô sắp ngã xuống. Nhưng T-shirt màu trắng trên người cô ấy, lại bị nước bẩn bắn vào một mảng lớn nhuộm dần.
Người lái xe phát giác mình bắn tung tóe người khác một thân nước, liền dừng xe xuống xe xem xét.
Cô ta vòng qua đến từ sườn xe phía sau, nhìn thấy bóng lưng Thẩm Chanh và Thi Khả Nhi, cũng không để ý, vừa đi về phía hai người vừa nói: "Xin lỗi nha, đường có chút không bằng phẳng nên vượt qua vũng nước..."
Trong lúc đang nói lời này, cô mở túi xách LV ra, móc từ bên trong ra một bao khăn giấy, rút mấy tờ giấy ra đi lên phía trước trước đưa cho Thi Khả Nhi: "Trước lau đi, nếu thật sự lau không sạch sẽ, đi vào bên trong tôi tìm bộ quần áo cho cô thay, dù sao cô cũng không mặc lễ phục."
Thẩm Chanh đang cúi đầu lau nước trên người Thi Khả Nhi, Thi Khả Nhi cũng đang nhìn một mảnh dơ bẩn trên người cô, nghe được giọng nói của người phụ nữ truyền đến từ bên cạnh, thân thể hai người gần như đồng thời dừng một chút.
Lại là cô ta?
Thi Khả Nhi ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, khôn ngoan gọi một tiếng: "Thím."
Tay Diệp Cẩn thoáng cứng ngắc ở giữa không trung, hiển nhiên thật không ngờ lại đụng phải Thẩm Chanh và Thi Khả Nhi ở chỗ này, có thể là cảm thấy lời vừa rồi rất không thỏa đáng, cô ta lúng túng cười cười: "Là Khả Nhi và Chanh Tử à...."
Thi Khả Nhi cười gật đầu một cái, cảm nghĩ không có chút dao động, khiến người ta nhìn không ra tâm trạng giây phút này của cô ấy là tốt hay xấu.
Tương đối mà thôi, Thẩm Chanh biểu hiện hơi lạnh lùng một chút, cô lạnh nhạt quét nhìn Diệp Cẩn, dửng dưng ừ một tiếng, sau đó nói: "Lái xe không tệ."
Ngoài mặt là một câu tán dương, nhưng không Diệp Cẩn lại nghe ra châm chọc, châm chọc cô ta vừa rồi lái xe bậy bạ.
Nhưng trên thực tế vừa rồi lúc cô ta lái xe quả thật xảy ra ngoài ý muốn, không tìm được lời phản bác để nói, cũng không thể phản bác, bởi vì cô ta rất rõ ràng tính tình có thù tất báo này của Thẩm Chanh.
Lúc trước ở bệnh viện đã bị cô giội cho một thân nấm tuyết, nói là không cẩn thận, nhưng cô ta có thể biết, lúc ấy Thẩm Chanh rõ ràng là cố ý.
Trong lòng Diệp Cẩn hừ lạnh một tiếng, trên mặt lại mang theo nụ cười giả dối: "Chanh Tử à, cô không biết đâu, ban đầu lúc tôi thi giấy lái xe mấy lần đều không có qua, sau đó vẫn là dùng tiền đi cửa sau mới lấy được giấy lái xe, cho nên tôi đây lái xe không được tốt cô cũng đừng cười nhạo tôi nha. Hơn nữa vừa mới tôi cũng không để ý đến trên mặt đất có vũng nước, nếu không dù tôi lái xe không tốt, cũng tuyệt đối sẽ không bắn tung tóe các người một thân nước."