Trọng điểm những câu phía trước là ở một câu cuối cùng, đương nhiên Thi Mị cũng chỉ nghe được câu này, rốt cuộc anh buông tờ báo trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, híp nửa mắt nhìn Thi Khả Nhi ngồi ở anh đối diện, môi mỏng khẽ mở, "Phá hủy trong sạch của em?"
"Đúng vậy." Thi Khả Nhi nói: "Loại phụ nữ giữ mình trong sạch giống như em, xưa nay không chủ trương phát sinh hành vi ôm và hôn môi với đàn ông ở trước khi cưới. Cho nên với em mà nói, phát sinh những hành vi này đã là cực hạn lớn nhất, nói cách khác, trong sạch của em đã bị anh hủy."
"Trước hôn nhân không chủ trương hành vi hôn môi và ôm, vậy chi bằng suy xét hành vi quan hệ tình dục." Thi Mị ung dung thản nhiên dựng thẳng mày kiếm lên, môi mỏng khẽ nhếch, cười như không cười: "Nếu đều phá hủy, vậy không bằng hủy đến càng hoàn toàn một chút. Thi Khả Nhi. Em cứ nói đi."
"Không đồng ý, không chấp nhận." Thi Khả Nhi cũng là bình tĩnh, cho dù là khi nghe anh nói đến bốn chữ "quan hệ tình dục", cô cũng mặt không hồng tim không nhảy, so với cô nói giữ mình trong sạch, cô càng giống như là người từng trải.
"Em cảm thấy anh là đang trưng cầu ý kiến của em?" Anh dựa khuỷu tay đến trên bàn, tiến sát đến trước mặt cô thêm vài phần, ánh mắt tà khí, giọng điệu bất cần đời, nhìn kiểu gì so với người đàn ông thờ ơ không quan tâm vừa rồi giống y như là hai người.
"Chẳng lẽ không đúng ư?" Thi Khả Nhi thuận tiện dựa người ra phía sau, kéo xa khoảng cách với anh ra.
"Sự thật chứng minh em sai rồi." Anh đột nhiên đứng dậy, vươn tay liền kéo cô đến trước mặt.
Thi Khả Nhi không ngờ anh sẽ trực tiếp như vậy, dưới tình huống cả người không hề phòng bị liền bị anh nắm giữ hai tay, lực đạo anh rất lớn, hoàn toàn không lưu lại cho cô một chút dư âm có thể phản kháng hoặc là giãy dụa.
"Anh, ở dưới tình huống chưa cho phép làm ra cử động như vậy với người khác là phạm pháp."
Sau khi Thi Khả Nhi nói lời này mới phát hiện, kiến thức luật pháp này đối với anh mà nói, lại có thể không có một chút sức lực uy hiếp, không chỉ như thế, ngược lại còn khơi dậy dục vọng chinh phục của anh.
Anh dùng lực kéo cô vào trong ngực, cúi đầu tới gần mặt của cô, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Giống như hiện tại, nếu anh muốn hôn em thì em có thể phản kháng được không? Đến phiên em nói sao?"
Nói xong, anh lại đè ép đầu xuống một chút, đưa ra động tác muốn cưỡng hôn cô.
Lúc này, mấy thực khách bàn bên cạnh cũng bắt đầu ồn ào theo: "Hôn cô ấy, hôn cô ấy, hôn cô ấy!"
Thi Khả Nhi nghiêng đầu sang bên cạnh một chút, tránh tiếp xúc khoảng cách gần với anh. Sau đó liếc nhìn về phía mọi người ồn ào bên cạnh, cong môi hồng lên, "Các ngài thật đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn ăn ăn ăn, vội vàng ăn đi, hôm nay tâm trạng bản tiểu thư tốt, tính tiền toàn bộ!"
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sôi trào, có người nói "Vậy chúng ta liền an tĩnh ăn, không quấy rầy hai vị tán tỉnh nữa.", lại có người nói "Cô gái cô ngược lại chủ động một chút đi, dạo này, hôn môi bên đường không phải là chuyện kỳ lạ quý hiếm gì", cũng có người nói "Thật sự là xứng đôi, trai đẹp mỹ nữ, còn có thiên lý hay không".
Chỉ là mọi người nói tới nói lui, nhưng vẫn rất thức thời ngừng chủ đề lại, bắt đầu chuyên tâm ăn, ăn uống miễn phí, có ai không muốn ăn đến thống khoái.
"Sảng khoái như vậy, mang tiền sao?" Thi Mị giơ môi mỏng lên, vươn một tay ra quay mặt Thi Khả Nhi lại, cưỡng chế để cô đối mặt với anh, "Nếu như không có, vậy em tốt nhất nghĩ mọi cách nịnh nọt anh, nếu không nghe lời. Anh sẽ không tốt bụng giải quyết phiền toái này cho em."