"Ầm...."
"Rầm tầm!"
"Ầm rầm!"
Tiếng phá cửa rất lớn vang lên, Thẩm Trung Minh vội đi ra từ trong phòng ngủ xem xét.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền giật mình.
Cửa nhà đang rất tốt, lúc này đã toàn là lỗ thủng.
Cũng không biết bên ngoài có bao nhiêu người, đang dùng gậy thép và các loại vũ khí nạy cửa, chọc cửa và phá cửa!
Thẩm Chanh nghe được tiếng động, đi ra từ trong phòng, lập tức đen cả khuôn mặt.
Mười giây sau, người ở phía ngoài phá cửa xông vào.
Mấy chục người vây quanh một người mặc một người đàn ông mặc áo đen, hơn nữa còn toàn thân ướt nhẹp.....
Anh giống như là Tu La đi ra từ trong địa ngục, phong cách lẫn cử chỉ, đến ngay cả một ánh mắt, cũng đều đang phóng thích ra sát khí dọa người.
"Các người là ai, khuya khoắt lại càng chạy tới đập bể cửa nhà tôi?"
Nhìn thấy cửa phòng vỡ thành bột phấn, trái tim Thẩm Trung Minh cũng vỡ thành mãnh vụn theo.
Một cảnh cửa, nói hết lời cũng phải năm sáu trăm....
Thi Vực không nói gì, mặt lạnh tới gần một bước, người áo đen bên cạnh cũng cùng đi tới gần một bước.
Trận chiến như vậy, khiến cho Thẩm Trung Minh phát giác được có chỗ nào không đúng, "Rốt cuộc các người...."
Chưa nói hết câu, Thẩm Chanh một phát túm tay của ông kéo ra phía sau.
"Ma bài bạc, nhanh chóng quay về phòng đi!"
Nói xong, trực tiếp đẩy ông vào trong phòng, cứ thế khóa cửa phòng.
Cứ như vậy bị đẩy trở về phòng, Thẩm Trung Minh quả thật chính là trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não (vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), muốn mở ra cửa đi ra ngoài, mới phát hiện cửa phòng lại bị khóa trái từ bên ngoài.
"Con gái, mở cửa!"
"Con gái, con mở cửa ra cho cha!"
"Con gái, con gái...."
Lo lắng Thẩm Chanh có mệnh hệ gì, Thẩm Trung Minh gấp gáp không thôi....
"Câm miệng, ngủ!" Tiếng nói dễ nghe, dứt khoát.
Sau một phút, quả nhiên yên tĩnh rồi.
Thi Vực dựng thẳng mày kiếm lên, đưa tay, ý bảo tất cả mọi người bên cạnh lui ra.
Thẩm Chanh nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên người của anh, trong mắt dần hiện ra một khinh bỉ thật sâu.
"Khốn kiếp, ỷ thế hiếp người."
Cô nghiến răng nghiến lợi, hận không thể vung một cái tát đánh chết đàn ông ở trước mắt!
"Ỷ thế hiếp người?" Thi Vực nhíu mày, khóe môi nâng lên một nụ cười bí hiểm, "Vừa rồi rốt cuộc là ai ỷ thế hiếp người."
Giọt nước tách tách rơi xuống theo tóc của anh, hơi có vẻ nhếch nhác, nhưng vẫn đẹp mắt làm cho người khác chắt lưỡi.
Thẩm Chanh giận dữ: "Chuyện tôi làm mà cũng coi là ỷ thế hiếp người, vậy anh liền là vô pháp vô thiên! Anh cho rằng tôi không dám kiện anh xâm nhập nhà dân phi pháp sao?"
Thi Vực nhếch môi, trong đôi mắt thăm sâu tràn đầy nghiền ngẫm, "À? Vậy nhớ thêm một tội, "quấy rối tình dục"."
"...."
Còn có thể không biết xấu hổ một chút nữa không?!
Thẩm Chanh dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh, không muốn nói nhảm với anh thêm nửa câu.
Nếu không phải sợ quấy rầy hàng xóm, cô khẳng định cầm một cây chổi đuổi tên ôn thần này đi rồi.
Còn có thể để anh ta ở chỗ này nói lời châm chọc sao?
Nhìn Thẩm Chanh trước mắt không để ý tới mình nữa, cứ thế tiến lên sửa chữa cửa bị phá hư....
Thi Vực nhíu mày, cất bước đi qua, chân thon dài trực tiếp giẫm lên cửa, ngăn trở động tác Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh bùng nổ: "Đồ khốn, rốt cuộc anh có thôi không!"
Thi Vực giương môi, rõ ràng đang cười, lại làm cho người ta cảm thấy có khí lạnh lẽo dồn từ lòng bàn chân thẳng đến trái tim.
"Tôi không gọi là đồ khốn, tôi là Thi Vực."
Nói xong, anh đột nhiên cúi người, bàn tay to một phát chế trụ cằm của cô, "Nghe rõ ràng, tôi là Thi Vực."
Lực đạo của anh rất lớn, giống như chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái, liền có thể bóp nát xương cốt của cô.
Tuy rằng rất đau, nhưng Thẩm Chanh còn không có kêu ra tiếng.
Cặp mắt sắc bén kia, mang theo hơi thở quật cường đối mặt với anh.
Anh nhẹ buông tay, môi mỏng khẽ động, "Nhớ kỹ, là Thi Vực!"
.