Mục lục
Chọc giận bảo bối: ông xã, cưng chiều nhẹ một chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không nói lời nào, hửm?”


Giọng nói âm u mang theo vẻ hơi thở dọa người.


Thẩm Chanh ngẩng đầu, nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh đang dán xuống mặt cô.


”Ba.” Mặt Thi Vực càng tới gần.


”Hai.”


”Một!”


Tiếng một cuối cùng, là Thẩm Chanh đếm.


Cô cứ nhìn anh như vậy, vẻ mặt khiêu khích: “Sao, anh muốn đánh em?”


Thi Vực liếc nhìn cô, khóe môi giơ lên một nụ cười lúc sáng lúc tối.


Thẩm Chanh chỉ cảm thấy bàn tay to anh ôm trên eo cô đang không ngừng kéo căng, lực đạo cũng bắt đầu tăng thêm.


Anh cứ ôm chặt cô ở trong ngực như thế, khiến cô cử động một chút cũng khó khăn.


”Nhẹ chút.... Đau!”


Thẩm Chanh nhíu chặt hai hàng lông mày, vẻ mặt không vui.


”Chịu đựng!”


Thi Vực nói xong, lại càng dùng sức nắm chặt eo của cô.


Thẩm Chanh há to miệng muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên bị anh dùng môi phong môi, chận tất cả lời cô muốn nói trở về.


Cạy môi của cô, đầu lưỡi quét qua trong miệng của cô, truyền toàn bộ nóng bỏng cho cô.


”Ưm....”


Thẩm Chanh dùng tay đẩy anh, nhưng anh ôm rất chặt, khiến cô không có chỗ để trốn.


Nóng bỏng vẫn đang tiếp tục, ánh mắt Thi Vực vẫn luôn kiên quyết khóa chặt cô, trong đôi mắt tràn đầy tham muốn chiếm hữu.


Hơi thở ấm áp bổ nhào lên trên mặt Thẩm Chanh, làm cô cảm thấy mình như đang muốn bị hòa tan.


Nhưng nụ hôn này kéo dài không lâu, sau mười mấy giây, Thi Vực liền rời khỏi môi của cô.


Cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực, trên mặt toàn là thỏa mãn.


Ánh mắt nóng rực đảo qua trên môi đỏ tươi của cô, dường như là rất hài lòng với kiệt tác của mình, lại nhẹ nhàng hôn một cái ở trán của cô.


Bộ dạng tà trong tà khí này của anh, khiến Thẩm Chanh không nhịn được tặng anh hai chữ: “Lưu manh!”


”Ừ, anh là lưu manh của em.”


Thi Vực nói xong, bàn tay to chậm rãi dời xuống, sờ soạng ở trên đùi của cô một cái.


Bộ dạng phóng khoáng không câu nệ này, khiến người phụ nữ nào đó xù lông: “Dựa vào! Anh không sờ loạn sẽ chết sao!”


”Ừ, không sờ em sẽ chết.”


Bàn tay to lại bắt đầu chuyển lên phía trên, dừng ở chỗ xương đòn vai của cô, nhẹ nhàng sờ một chút, “Nếu không ngoan, anh sẽ mò xuống dưới.”


Thẩm Chanh nhìn xuống theo tay của anh....


Phía dưới, là ngực!


”Thi Vực, anh còn biếy xấu hổ không?!”


”Anh chỉ muốn em.”


”Vô sỉ!”


”Ừ, tiếp tục mắng.”


”Hồn nhạt!”


”Tiếp tục.”


”Cầm thú!”


”Ừ.”


”Khốn kiếp!”


”Ừ.”


“....”


Đúng lúc đó, cửa thang máy mở rồi.


Hai người trong thang máy, vẫn duy trì tư thế mờ ám.


Thẩm Chanh bị Thi Vực ôm ngang, hai tay dài nhỏ ôm lấy cổ của anh, hơi đỏ mặt, quần áo có vẻ hơi mất trật tự.


Cổ áo Thi Vực có chút nếp nhăn, trong con ngươi là một mảnh nóng bỏng.


Người sáng suốt vừa nhìn liền biết, vừa rồi hai người đã làm chuyện gì!


Nhân viên đi qua bên ngoài, tất cả gần như đều dừng chân lại, kinh ngạc nhìn hai người trong thang máy.


Thẩm Chanh khẽ nâng đôi mắt, liếc nhìn người ở bên ngoài, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.


Cô giơ tay lên vuốt nếp nhăn trên áo cho Thi Vực, lạnh nhạt mở miệng: “Tổng giám đốc, tôi là phụ nữ đứng đắn, sẽ không để cho anh làm quy tắc ngầm, anh cũng đừng phí tâm tư ở trên người của tôi nữa. Tôi chỉ muốn làm tốt bổn phận của mình, trở thành một thư ký tốt.”


Giọng nói của cô không cao không thấp, vừa vặn khiến mọi người bên ngoài thang máy nghe được rõ ràng.


“....”


Quá máu chó!


Quá nổi sóng rồi!


Boos muốn quy tắc ngầm thư ký của mình, hơn nữa thư ký còn không lĩnh tình!


Miệng Thi Vực chứa đựng nụ cười nhạt, liếc nhìn bộ dáng nhỏ xinh trong ngực, nụ cười nơi khóe môi càng mở rộng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK