Nghe nói như thế, Dạ Hàn đột nhiên vui vẻ: "Cô cũng đã lớn rồi, trong nhà còn quản nghiêm như vậy ư."
Tô Cửu Y nhíu nhíu mày, không nói gì.
Trước khi đi, hai người nói cho nhân viên phục vụ chuyện phòng bếp chưa thu dọn, đối phương ngược lại rất khách khí nói không sao, còn bảo bọn họ nhớ cầm lấy đồ đạc của mình là được.
"Chúng ta làm như vậy có phải không tốt lắm không." Tô Cửu Y đã ngồi trên xe, lại nhớ đến một mảnh hỗn độn trong phòng bếp.
"Đến chừng đó mời bà chủ tiệm này và người bạn kia của cô đi ăn cơm không phải là được rồi ư." Dạ Hàn buộc dây an toàn, "Nói như vậy còn có thể quen thêm được một người bạn, nếu như có thể, vậy cô còn có thể thỉnh giáo với cô ấy một chút tâm đắc khi mở cửa tiệm."
Tô Cửu Y đang buộc dây an toàn liền dừng một chút, dường như suy nghĩ kỹ chuyện này: "A, sao tôi lại không nghĩ đến vậy chứ."
Mắt Dạ Hàn nhìn phía trước, nhếch môi tươi cười.
"Đúng rồi, đưa cô đi đâu đây?" Xe từ từ khởi động chạy ở trên đường buôn bán, trên đường phố đèn đuốc sáng trưng đầy ắp người, anh thả chậm tốc độ xe, hỏi Tô Cửu Y bên cạnh.
Đúng vậy, khẳng định không thể để cho Dạ Hàn đưa cô đến nhà họ Thi, cũng không biết có phải mấy người vệ sĩ kia là vẫn đang đi theo cô hay không, cô có nên xuống xe ở chỗ này không?
"Chỗ nào có thể đón xe taxi?" Tô Cửu Y hỏi một câu không rõ lý do, "Tôi vẫn là đón xe taxi trở về sẽ tốt hơn, trong nhà quản tương đối nghiêm, không thể để cho bọn họ biết tôi đi ra ngoài với đàn ông."
Cô là không muốn cho anh ấy biết cô hiện đang ở nhà họ Thi.
Dạ Hàn cười nói: "Xem ra ba mẹ cô vẫn là người rất truyền thống."
"A.... Đúng vậy ha ha." Tô Cửu Y cười gượng trả lời.
Trong lúc vô tình xe liền lái đến phố buôn bán, Tô Cửu Y thở phào một hơi, cũng may không có kẹt xe.
Ở phố buôn bán kẹt ba bốn tiếng hoàn toàn là chuyện bình thường, nếu lại trở về chậm, chắc hẳn kế hoạch leo núi ngày mai phải đổi ngày rồi.
"Cái kia.... Tôi xuống xe ở phía trước là được rồi." Nhìn thấy phía trước có vài chiếc xe taxi dừng lại, Tô Cửu Y chỉ chỉ phương hướng bọn họ với Dạ Hàn.
"Đưa đến chỗ này là được rồi?" Anh ga lăng hỏi.
"Ừ," Tô Cửu Y gật gật đầu, "Cái kia.... Hôm nay cảm ơn anh."
"Không có gì, chúng ta cũng có thể được coi là bạn bè mà." Dạ Hàn chậm rãi dừng xe ở ven đường.
"Nhất định là bạn bè, " Tô Cửu Y thở mạnh vỗ vỗ bờ vai của anh, "Sau này vẫn xin đại ca bảo bộc tiểu đệ nhiều một chút."
Hai người tách ra ở chỗ này, Tô Cửu Y đứng trên bậc thang nhìn xe Dạ Hàn càng chạy càng xa, thở phào một hơi.
Vừa xoay người lại, liền phát hiện sau lưng đứng chỉnh tề một hàng vệ sĩ, dọa cô giật mình
"Các người xuất hiện từ nơi nào!" Vừa rồi cùng không nhìn thấy xe của bọn họ ở đằng sau, cô cho là bọn họ đã rời đi rồi.
Sự thật chứng minh cô đã hoàn toàn xem thường đám vệ sĩ nhà họ Thi.
"Tô tiểu thư, hiện tại chúng ta muốn về nhà ư?" Vệ sĩ cầm đầu đứng ra hỏi.
"Ừ, trở về đi." Cô khẽ gật đầu.
Đèn nhà họ Thi lúc nào cũng tắt rất trễ, biệt thự sáng ánh đèn ở dưới ánh trăng càng nổi bật giống như là phủ kín một lớp lụa mỏng mông lung.
Tô Cửu Y xuống xe bước nhanh vào đại sảnh, sau đó leo cầu thang chạy một hơi đến tầng lầu gian phòng Thi Ngạo Tước, cửa khóa chặt, giống như không có ai.
Hẳn là nên hỏi bảo an một chút.
Cô vỗ gáy âm thầm mắng mình một câu quá ngu xuẩn, sau đó lại nện bước nhẹ nhàng linh hoạt chạy tới cửa lớn.
Lúc đi ngang qua vườn hoa, liếc mắt nhìn nơi Thi Ngạo Tước thường hay đỗ xe, cũng không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe yêu thích của anh.