Trong lúc đó Thẩm Chanh và Thi Vực đến rất nhiều lần, khuyên anh đi về nghỉ, nhưng anh thế nào cũng không chịu, nói không yên lòng, cũng không nỡ để Thi Khả Nhi ở một mình những nơi như bệnh viện này.
Thẩm Chanh và Thi Vực rất rõ ràng tính cách của anh, một khi anh nhận định, hoặc là quyết định gì đó, liền sẽ không dễ dàng thỏa hiệp với người khác.
Vì vậy sau khi hai người ở lại bệnh viện một lúc, liền rời khỏi bệnh viện. Nhưng sau khi về nhà, bọn họ cũng không ngủ được, lo lắng an nguy của Thi Khả Nhi, mãi cho đến hừng đông cũng không có tâm chìm vào giấc ngủ.
Lúc Ôn Uyển biết chuyện này là sáng ngày hôm sau, trời vừa mới sáng, bà liền mang theo canh gà tự mình hầm đi bệnh viện, là Thi Diệu Quang đưa bà đi.
Đã qua hơn hai năm, tuy rằng Ôn Uyển tha thứ cho ông, nhưng vẫn luôn không có tiếp nhận ông một lần nữa.
Nhưng Thi Diệu Quang cũng không chịu từ bỏ, mỗi buổi sáng đều sẽ chờ ở dưới lầu nhà Ôn Uyển, đưa bữa ăn sáng cho bà.
Lúc tối, sẽ mang một chút món điểm tâm ngọt hoặc là chè qua, sau khi nhìn bà ăn xong, liền rời đi.
Ngày qua ngày, năm qua năm, Thi Diệu Quang giống như cũng không có cảm thấy chán nản, ngược lại như là quay về lúc còn trẻ, cảm xúc mãnh liệt sục sôi.
Có đôi khi, món đồ không có được thường sẽ khiến cho người cảm thấy có thể tốt hơn lấy được, cho nên mới không hiểu được quý trọng.
Nhưng trải qua thêm một lần hôn nhân thất bại lần nữa, Thi Diệu Quang hoàn toàn thấy rõ, cũng hoàn toàn hiểu được rồi.
Người đáng giá cho bạn quý trọng, dù bắt bạn trả giá bằng tính mạng, bạn cũng đồng ý quý trọng.
Mà người không đáng giá để bạn trả giá, luôn sẽ có một ngày cảm thấy phiền chán.
Giống như Diệp Cẩn, một phụ nữ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, trước người một bộ dáng, sau người một bộ dáng, khiến người ta không phân rõ đâu mới là bản chất thật của cô ta.
Trước khi chưa gả cho Thi Diệu Quang, cô ta dùng hết thủ đoạn, ở trên một bữa tiệc rượu, cô ta thấy Thi Diệu Quang say chuếnh choáng, liền chủ động ngăn cản rượu cho ông ta, thế cho nên chính mình cũng uống nhiều.
Khi tỉnh lại, Thi Diệu Quang và Diệp Cẩn nằm ở trên cùng một cái giường, Diệp Cẩn không mảnh vải che thân, nói với Thi Diệu Quang giữa bọn họ đã xảy ra quan hệ, cũng tỏ rõ thái độ của mình, nói không quan tâm chuyện này, có thể coi như chưa từng phát sinh, cũng sẽ không phá đám gia đình của ông.
Nhưng hơn một tháng sau, Diệp Cẩn lại tìm đến Thi Diệu Quang, cầm một kết quả kiểm tra cho ông, nói cô ta đã mang thai, là của ông.
Lúc ấy thái độ Thi Diệu Quang rất rõ ràng, nói không thể nhận đứa nhỏ, bảo Diệp Cẩn đi bệnh viện phá thai, sau đó sẽ cho cô ta một khoản tiền, để nửa đời sau của cô ta miếng cơm manh áo không lo.
Nhưng Diệp Cẩn lại không chịu thỏa hiệp, còn nói một mình cô chính là khổ chút mệt chút, cũng phải sinh đứa bé ra, nuôi lớn.
Thi Diệu Quang chịu đựng áp lực rất lớn, loại người này không thể phơi bày ra ánh sáng cũng không thể để người thứ ba biết, ông lo lắng ép Diệp Cẩn quá thì cô ta sẽ làm ra chuyện tổn hại đến danh dự nhà họ Thi, cho nên không thể không ly hôn với Ôn Uyển, cưới Diệp Cẩn.
Nhưng sau một tháng kết hôn, Diệp Cẩn lại bởi vì một lần ngoài ý muốn mà sanh non.
Thi Diệu Quang cũng là sau đó mới biết được, thì ra tất cả đều là âm mưu của Diệp Cẩn.
Thật ra tối hôm đó, ông và Diệp Cẩn cũng không có phát sinh quan hệ, mà Diệp Cẩn cũng không có mang thai, sanh non.
Cho nên cuối cùng, Thi Diệu Quang và Diệp Cẩn ly hôn, dù cho Diệp Cẩn khóc xin ông rộng lượng bỏ qua, ông cũng không có mềm lòng nữa.
Bởi vì từ đầu đến cuối ông vẫn nhớ kỹ, ông mắc nợ người phụ nữ tên là Ôn Uyển kia.