Bởi vì tạm thời có chuyện, Lương Ngâm Thu không thể không rời khỏi bệnh viện một chuyến.
Mộ Dư canh giữ ở phòng bệnh, mấy lần mệt rã rời, nhưng mắt lại không dám nhắm lại.
Lúc Thi Vực và Mộ Bạch đẩy cửa tiến vào, cô đúng lúc múc nước ấm đi ra từ trong toilet
"A! Ngay cả người chăm sóc cũng xinh đẹp như vậy, thời đại này đột nhiên tăng mạnh, tiểu gia tôi cũng sắp không theo kịp tiết tấu rồi!" Đường Diễm mới mở miệng, liền hoàn toàn bại lộ bản tính vô lại của anh ta.
Dù cho vài năm không gặp, Mộ Dư vẫn liếc nhìn liền nhận ra anh ta, cô nhíu nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: "Sao đã nhiều năm như vậy, anh vẫn còn phong lưu không thay đổi, đến cả khi bệnh viện cũng không biết thu liễm."
"Khụ!" Đường Diễm vội ho một tiếng, hoàn toàn không rõ đây là tình huống gì.
Thi Vực ném cho anh một ánh mắt tự trọng, liền sải bước chân ra, ngồi xuống trên sofa ở bên cạnh giường bệnh.
Liếc nhìn sắc mặt Mộ Bạch ở trên giường bệnh đã có chuyển biến tốt đẹp, anh giãn lông mày ra, thuận tay cầm một quyển tạp chí kinh tế tài chính qua lật xem.
Anh thong thả tự nhiên, yên tĩnh giống như không tồn tại.
Mộ Dư chỉ nói một câu liền không để ý đến Đường Diễm nữa, vắt khăn lông rửa mặt lau tay cho Mộ Bạch.
Hiện tại Đường Diễm ở bên cạnh, mắt không chớp nhìn cô chằm chằm, cảm giác cô có chút quen mặt, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra được đã gặp nhau ở nơi nào.
Bình thường loại mỹ nữ cấp độ cao như vậy, anh nhìn một lần là có thể khắc bộ dáng của cô ở trong đầu, tuyệt đối sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này.
"Nhìn đủ chưa?" Mộ Dư ngẩng đầu nhìn anh ta, thái độ đối với anh ta ngoại trừ lạnh lùng thì vẫn là lạnh lùng.
"Khụ! Tôi là cảm thấy cô nhìn rất quen mắt, có phải chúng ta đã từng gặp ở nơi nào rồi không?"
"Đường Diễm, phương thức bắt chuyện đó đã sớm quá hạn rồi."
"Cô biết tôi?" Vẻ mặt Đường Diễm bàng hoàng, hiển nhiên thật không ngờ cô sẽ nói ra tên của anh.
"Lúc cậu vẫn đang đái dầm, em ấy liền quen biết cậu rồi." Làm một người đứng xem phúc hắc, Thi Vực ở nơi đó liền chém một dao vào thời khắc quan trọng.
"Đi chết đi." Đường Diễm lườm anh một cái, kiêu ngạo nói: "Cho tới bây giờ, tiểu gia tôi đều không biết hai chữ đái dầm viết như thế nào!"
Thi Vực lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta, "Cậu tốt nhất có thể tiếp tục duy trì phong cách cao quý của mình."
Giọng nói mang theo thâm ý vừa mới nói xong, Mộ Dư liền nhìn về phía Đường Diễm, "Không biết hai chữ đái dầm viết như thế nào, vậy ít nhất cũng nên biết hai chữ chia tay đọc ra sao chứ?"
Oanh....
Trong nháy mắt đầu Đường Diễm liền nổ tung!
Anh ta nhìn Mộ Dư chăm chú, sửng sốt khoảng ba phút, đợi đến khi phản ứng lại, mới thét lên một tiếng đầy kinh hãi: "Em là Tiểu Dư!"
Mộ Dư dường như đã sớm ngờ tới anh ta sẽ có phản ứng quá kích như vậy, sóng nước chẳng xao nhìn anh ta, "Đúng vậy, tôi chính là Tiểu Dư - người khiến anh nghĩ cũng không muốn nghĩ."
"...."
Giây phút này tâm trạng của Đường Diễm, là phức tạp.
Con nhóc béo ụt ịt năm đó, sao ra nước ngoài một chuyến liền trở thành yêu tinh rồi, dáng người ma quỷ gương mặt thiên sứ, quả thật đẹp đến nỗi không muốn không được!
.