Nhà họ Thi có chỗ tốt chính là, đi phòng ăn của nhân viên ăn cơm có thể không giới hạn thời gian và không giới hạn sức ăn, nghe nói là vì bổ sung năng lượng cho nhân viên bất cứ lúc nào, nói một cách khác, chỉ cần không bị quản sự nghiêm khắc kia bắt được, đói rồi cũng có thể lén đi ăn.
Tô Cửu Y rời phòng, đi phòng ăn nhân viên, lúc tới mới phát hiện, bên trong vừa vặn có mấy nữ hầu vây ở một chỗ ăn uống, nói chuyện phiếm,.
Tô Cửu Y cảm thấy hơi ngượng, vừa đến đây, cô và những người kia cũng không quen thuộc, thậm chí có chút không dám đi qua đối mặt, cứ như vậy đi vào, sẽ có chút quá đột ngột.
Ngay tại lúc cô suy tư nên làm thế nào mới tốt, đột nhiên nghe được bên trong truyền tới tiếng thảo luận.
“Tôi làm ở nhà họ Thi đã hai năm, còn chưa từng thấy Tước thiếu mang theo phụ nữ trở về.”
“Cô cảm thấy Tước thiếu sẽ thiếu phụ nữ sao? Tôi cảm thấy, ngài ấy khẳng định có phụ nữ ở bên ngoài, không chừng còn có mấy người.”
“Nói cái gì đó, tôi lại cảm thấy Tước thiếu rất chính nhân quân tử.” Có người phản bác: “Ngược lại Tần thiếu gia, đã qua vạn bụi hoa, tốc độ đổi bạn gái quả thật có thể so với tốc độ ánh sáng, là hoa hoa công tử điển hình.”
Có một nữ hầu nâng cằm lên nói: “Tần thiếu gia hoa tâm một chút, nhưng các người không cảm thấy ngài ấy rất đẹp trai ư, đôi mắt giống như câu hôn người. Không phải có câu nói, đàn ông không xấu phụ nữ không yêu ư.”
Có người bắt đầu châm chọc cô: “Được rồi, không phải lần trước ngài ấy giúp cô lau khối thủy tinh thôi ư, cả ngày lẫn đêm cô đều hoa si về phía người ta, không ngại mất mặt à.”
Người nọ không phục: “Vậy cũng có thể được coi là bắt đầu một đoạn tình cảm tuyệt vời đó!”
“Không phải Tần thiếu gia nhìn vóc dáng cô quá lùn, không với tới thủy tinh ư. Người ta tâm tính thiện lương, đi qua nơi đó thuận tiện giúp cô lau một chút mà thôi, cô thật sự cho rằng được coi trọng hả?” Một câu đâm chọc.
Tiếng nghị luận một đợt tiếp một đợt, Tô Cửu Y cũng có thể được coi là đã biết, nhân viên Ciaos buôn dưa lê xã hội thượng lưu, nhân viên nhà họ Thi buôn dưa lê dáng dấp ai đẹp trai.
Thi Ngạo Tước, Tần Thiếu Bạch, Tống Trí Kha, ba người đàn ông vô cùng đẹp trai, cho nên như lẽ tất nhiên là đối tượng được mọi người thảo luận lúc trà dư tửu hậu.
Chỉ là hiện tại Tống Trí Kha đã đính hôn, khẳng định không tới lượt các cô.
Tô Cửu Y sửa sang lại quần áo, vừa định đi vào thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói sâu lắng.
“Cô đang nghe lén?” Tần Thiếu Bạch dựa ở bên cạnh, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa, hình dáng khuôn mặt như được điêu khắc ra, rất đẹp trai.
Tô Cửu Y bị anh dọa hết hồn, suýt chút nữa kêu ra tiếng.
Nhìn thấy bộ dáng của cô, Tần Thiếu Bạch không khỏi bật cười, “Sao, dọa sợ cô rồi?”
Tô Cửu Y không đáp lời, vừa rồi quả thật là bị anh ta dọa sợ.
Thấy cô không nói gì, Tần Thiếu Bạch chủ động giới thiệu mình với cô, “Tôi là Tần Thiếu Bạch, trước đó ở Ciaos, chúng ta xem như từng gặp qua một lần.”
Tần Thiếu Bạch.
Quả thật không phải là lần đầu tiên gặp mặt, chỉ là không ngờ sẽ dùng cách này để quen biết.
Tô Cửu Y đánh giá anh một phen, một kiện áo sơmi màu đen đơn giản nổi bật lên da rất trắng nõn của anh ta, tóc rơi tán loạn ở trên trán, mặt mày anh ta rất đẹp mắt, như là vương tử đi ra từ trong tranh.
Môi mỏng nâng lên một nụ cười, nụ cười kia giống như có ma lực, giống mang theo cuồng phóng không kiềm chế được và bất cần đời điên rồ của vương giả.
Đàn ông như vậy, quả thật có thể khiến nữ sinh hơi bị điên đảo.
Giá trị dung nhan của Thi Ngạo Tước và Tống Trí Kha nghịch thiên thì thôi đi, đến cả Tần Thiếu Bạch cũng không kém cỏi chút nào, lớn lên vô cùng đẹp trai.
Xem ra đây quả thật là, vật họp theo loài, người phân theo nhóm.