Hai người dán chung một chỗ ở khoảng cách gần, Quyền Tâm nhíu mày, "Tước, như vậy không thích hợp."
Theo ánh mắt Quyền Tâm nhìn Ngạo Tước và Tô Cửu Y, Dạ Hàn đọc lên một chuyện, anh phát hiện mình sơ sót, vừa rồi cũng không có phát hiện dị thường giữa hai người, thậm chí cho là bọn họ chỉ là lần đầu tiên gặp mặt.
Nhưng theo như tình huống hiện tại để xem, quan hệ giữa Tô Cửu Y và Thi Ngạo Tước, càng sâu hơn giữa anh với cô, ít nhất anh cho rằng là như vậy.
Làm một người khiêm tốn, Dạ Hàn không có chặt đứt đối thoại của hai người, anh chuyển mắt với Quyền Tâm, ý bảo đối phương trước không nên quấy rầy hai người trao đổi.
Chỉ là Quyền Tâm lại không phối hợp, cô ta bước nhanh tới, đứng ở bên cạnh Thi Ngạo Tước, nhắc nhở Tô Cửu Y: "Cô phải hiểu rõ thân phận của mình, cô là người làm của nhà họ Thi, không thể sinh ra một chút gút mắc với ông chủ."
Đầu Tô Cửu Y vẫn là rất choáng váng, cảm thấy một nam một nữ trước mặt bắt đầu trở nên chồng chất, cô nghe được lời của Quyền Tâm, nhưng không có làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Thích ông chủ, vốn chính là không nên, cô ta nói không có sai, huống chi dùng quan hệ của cô ta và Thi Ngạo Tước, nói ra lời như vậy cũng không có cái gì không đúng.
Thử hỏi, có người phụ nữ nào khi nhìn thấy người đàn ông mình thích làm ra loại hành vi thân mật này với những phụ nữ khác lại vẫn sẽ bảo trì bình thản chứ?
Tô Cửu Y đẩy tay Thi Ngạo Tước một cái, giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng Thi Ngạo Tước lại không chịu buông tay, bàn tay siết chặc bờ vai của cô tăng thêm lực đạo.
Quyền Tâm chưa từng thấy anh như vậy, trong con ngươi của anh như là bao hàm lửa giận nồng đậm, dường như sau một khắc sẽ bạo phát ra.
"Tước thiếu...."
Lúc nào giữa đàn ông và phụ nữ cũng có thể lực cách xa, Tô Cửu Y giãy giựa không thoát trói buộc của anh, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Xin lỗi chọc giận anh rồi."
"Tước!" Quyền Tâm đưa tay đi kéo tay Thi Ngạo Tước, muốn đẩy tay anh giữ trên bờ vai Tô Cửu Y ra, nhưng lúc cô ta chân chính làm như vậy mới phát hiện, Thi Ngạo Tước là hạ quyết tâm không chịu buông Tô Cửu Y ra.
Bầu không khí trở nên rất kỳ quái, Dạ Hàn cảm thấy mình là người dư thừa, muốn nhúng tay vào, nhưng Thi Ngạo Tước lại không có làm chuyện gì quá phận với Tô Cửu Y, cho nên anh không tìm được bất kỳ lý do gì đi quản chuyện này.
Nếu quả thật như Quyền Tâm nói, cô là người làm nhà họ Thi, vậy hiện tại chỉ sợ anh lại càng thêm không thể nhúng tay, dù sao anh chỉ là người ngoài.
Anh nhắc nhở Thi Ngạo Tước một câu "Anh làm đau cô ấy rồi.", liền không có nói lời gì khác nữa, nhưng sau khi Thi Ngạo Tước nghe Dạ Hàn nói như vậy, vẫn là thu liễm vài phần lực đạo, thả nhẹ động tác một chút.
Anh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Quyền Tâm, lãnh đạm mở miệng: "Chuyện của tôi và cô ấy, cô không cần nhúng tay, cô về trước đi."
Quyền Tâm không chịu đi, giọng nói đề cao vài phần, "Cô ta chỉ là một nữ hầu mà thôi, anh không cần quan tâm cô ta như vậy."
"Đối với cô mà nói là đúng như vậy, nhưng với tôi thì không phải." Thi Ngạo Tước nói.
Tô Cửu Y bởi vì những lời này của anh mà sửng sốt, hình ảnh xếp chồng trước mặt bắt đầu trở nên rõ ràng, nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt kia, lòng cô ngổn ngang trăm mối, cảm giác nói không ra lời.
Cô với anh mà nói, tính là gì chứ?
Người giúp việc, bạn bè, hay là gì khác....
"Anh có biết mình đang làm cái gì không?" Quyền Tâm nắm chặt tay áo của anh, trên mặt toàn là không cam lòng, "Tước, anh có thể đừng độc đoán như vậy hay không, nghe em nói một câu được không...."
"Bảo cô đi." Thi Ngạo Tước lạnh lùng mở miệng, quanh thân như là toát lên trận trận khí lạnh, giảm thấp nhiệt độ trong không khí xuống.