Tô Cửu Y quay đầu, không ăn.
"Tôi không có hợp tác với ông ta." Anh giải thích.
Tô Cửu Y nghe tiếng, quay đầu, bắt đầu ăn.
Chuyển biến luồng gió này cũng quá nhanh rồi.
Cô thật sự rất đói, một hơi cắn xuống một miệng lớn cẩn thận thưởng thức, hương vị quả thật không tệ, còn ngon hơn pizza cô ăn trước kia, chỉ là hình như cũng không có hương vị hạnh phúc.
"Anh ăn ra hương vị hạnh phúc không?" Thức ăn nhồi đầy miệng của cô, cô nói chuyện có chút cà lăm hàm hàm hồ hồ không rõ.
Thi Ngạo Tước cười, một đôi mắt mênh mông không thấy đáy, dường như có thể hấp dẫn lún sâu, Tô Cửu Y nhìn có chút ngây ngốc, trong khoảng thời gian ngắn lại quên mất mình đang ăn cái gì.
Thi Ngạo Tước mắng cô một tiếng "Ngu ngốc", sau đó tay giơ lên giúp cô lau mảnh vụn nơi khóe môi.
Tô Cửu Y có chút bối rối.
Hạnh phúc không phải chỉ hương vị, mà là chỉ có thể cùng ăn pizza với người mình thích.
Gần đây liên tiếp nhiều chuyện như vậy, lúc nào Tô Cửu Y cũng sẽ không cẩn thận nghĩ đến Thi Ngạo Tước, có đôi khi lúc cô đang dọn dẹp vệ sinh cũng sẽ không tự giác mà nghĩ đến anh, muốn biết anh đang bận rộn cái gì.
So với lúc sáng hôm nay, cô vừa mới cầm khăn lau định lau bích hoạ, bụng phát đói một trận, liền suy nghĩ nhìn có vẻ anh ăn bữa sáng rất ít, có phải là vào giờ này cũng đang đói bụng không.
Lại ngẫm nghĩ lại, quy mô công ty bọn họ lớn như vậy, có lẽ sẽ có nhà ăn linh tinh, nhưng lúc anh làm việc thường hay quên ăn cơm, không biết bây giờ có phải cũng đang vùi đầu ký văn kiện hay không.
Thỉnh thoảng đầy trong đầu đều là bóng dáng của anh, Tô Cửu Y nghĩ đến lời nói lúc trước của Thích Cảnh Nhân, có phải Thi Ngạo Tước thích cô hay không, cô không dám xác định, nhưng cô biết chính cô đã thích Thi Ngạo Tước rồi.
Thích bá đạo và ôn nhu của anh, thích bộ dáng anh quan tâm mình, thích anh lạnh nhạt với người khác nhưng sẽ chỉ lộ ra nụ cười với anh, thích anh tỉ mỉ mang mình đi KFC tràn ngập hương vị trẻ thơ, khiến Tô Cửu Y biết trên đời này, cô cũng được người thương yêu.
Cho dù anh rất ưu tú rất xa xôi.
"Các người thật không có hợp tác ư?" Cô hỏi một vấn đề mấu chốt.
"Không có." Anh trầm giọng đáp trả.
"Quá tốt rồi!" Cô vui vẻ cười, "Hiện tại ông ấy nhất định tức không chịu được."
Trên thực tế, Tô Trấn Hùng quả thật tức giận không nhẹ.
Sau khi đi ra từ câu lạc bộ đánh golf, ông ta đến công ty cũng không về, trực tiếp bảo trợ lý lái xe về nhà, trên đường Tống Trí Kha còn gọi điện thoại tới thăm hỏi ông ta.
"Tên nhóc thối đó rõ ràng là đang làm khó tôi." Ông ta vừa bước vào cửa nhà liền oán giận với Triệu Thư Nhã.
"Được rồi được rồi." Triệu Thư Nhã ý bảo ông ta nói nhỏ thôi, "Anh không cần quá tức giận, không tốt cho thân thể. Huống hồ quan hệ giữa Trí Kha và Thi Ngạo Tước vốn đã tương đối tốt, anh như vậy để thằng bé chen vào giữa hai người, không phải cố ý khó xử đứa nhỏ ư."
"Rõ là." Ông ta một phát ném âu phục đến trên ghế sofa, "Dù quan hệ tốt hơn nữa cũng không thể không nói chuyện giúp tôi, tôi chính là ba vợ của nó, tương lai Man Ngưng chính là đi theo nó sống."
"Nói như anh vậy để cho người khác nghe qua cũng không tốt lắm đâu." Triệu Thư Nhã hạ giọng, "Hiện tại thực lực nhà lực nhà họ Tống ở trên nhà của chúng ta, hơn nữa dự án hợp tác của các người được lợi nhuận nhiều nhất cũng là nhà họ Tống, chúng ta không khách khí một chút, sao chiếm được càng nhiều cổ phần chứ, đúng không."
Triệu Thư Nhã nói quả thật không sai, thực lực nhà họ Tô tụt ở phía sau nhà họ Tống một mảng lớn, mà nhà họ Tống và nhà họ Thi không thể so sánh chi tiết, Tô Trấn Hùng tính toán nếu như có thể ăn được khối bánh mỳ loại lớn Thi Ngạo Tước này, nói không chừng sau này ở thương trường có thể quyền thế ngang nhau với nhà họ Tống.