Editor: May
"Thẩm Chanh Tử, em khá lắm!"
Thi Vực lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Chanh, xoay người rời đi.
Thẩm Chanh dựa vào ở trên tường, nhìn bóng lưng đi xa của anh, cười má lúm đồng tiền như hoa.
Nữ hầu vẫn luôn yên lặng bên cạnh không nói gì, lúc này mới đi tới, cẩn thận mở miệng: "Thiếu phu nhân, hôm nay nên khám thai, có muốn gọi điện thoại cho bác sĩ Tô bảo cô ấy đến đây không?"
Nghe được nhắc nhở, lúc này Thẩm Chanh mới nhớ tới chuyện khám thai này.
Như là nghĩ đến cái gì, nói một câu "Không cần", liền xoay người lên lầu.
Trở về phòng thay đổi quần áo đi xuống, lúc đi bãi đỗ xe lấy xe, gọi điện thoại cho Thẩm Trung Minh.
"Alo."
"Con gái, sao hôm nay nghĩ đến gọi điện thoại cho cha vậy?"
"Đừng nói nhảm, con muốn đi bệnh viện thăm em trai, cha đi không?"
"Ôi! Sao con không gọi cho cha sớm một chút, cha mới đi ra từ bệnh viện, hiện tại đang muốn đi...."
"Cá độ đi!" Thẩm Chanh không khách khí ngắt lời ông.
Nói xong, cũng không đợi Thẩm Trung Minh trả lời, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Mở cửa xe ngồi vào, lúc đang muốn khởi động xe, nghĩ đến trước đó bác sĩ đã dặn dò, trong lúc mang thai tốt nhất đừng nên lái xe, liền xuống xe lần nữa.
Phân phó tài xế lái ra một chiếc xe, đưa cô đi bệnh viện.
Trong xe, cô gửi tin nhắn cho Diệp Tử: "Có muốn đi khám thai với chị không."
Chưa tới một phút đồng hồ, Diệp Tử liền gửi một tin nhắn tới: "Mỹ nhân.... bây giờ em còn đang trên giường, cái kia, cái kia, Tần Cận ôm em ngủ một buổi tối, bây giờ còn chưa chịu buông em ra."
Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Thẩm Chanh rất nhanh lại soạn một cái tin nhắn trả lời: "Các người phát sinh quan hệ rồi?"
Diệp Tử: "Không có không có không có! Mỹ nhân chị nhất định phải tin tưởng em, bây giờ em vẫn thủ thân như ngọc!"
Thẩm Chanh: "Không phải không tin em, chỉ là hỏi một chút."
Diệp Tử: "À à."
Diệp Tử: "Đúng rồi mỹ nhân, hôm qua lúc trời tối, anh ấy nói qua ba tháng nữa liền muốn lên giường với em, em nên làm gì bây giờ?"
Nhìn thấy tin nhắn này, Thẩm Chanh không nhịn cười được, cô đáp lại một câu: "Thích anh ta không."
Đầu kia, Diệp Tử nhìn di động trầm tư một hồi lâu, mới soạn một tin nhắn: "Thích."
Nhìn tin nhắn gửi đi thành công, không biết xảy ra chuyện gì, mặt của cô lại nóng lên.
Liếc nhìn Tần Cận đang ôm chặt cô, nhịp tim của cô bắt đầu đột nhiên rối loạn.
Cô hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới thoáng bình phục lại một chút.
Lúc này, tin nhắn lại đi vào, chỉ có hai chữ: "Yêu không."
Yêu sao?
Diệp Tử đáp một câu: "Em không biết."
Thẩm Chanh: "Ừ, vậy thì không cần thỏa hiệp."
Diệp Tử: "Em biết rồi mỹ nhân...."
Xe rất nhanh dừng ở bên ngoài bệnh viện, tài xế xuống xe đầu tiên, mở cửa xe thay Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh bước xuống từ trên xe, vén mái tóc có chút rối loạn đến sau tai, chậm rãi đi vào bệnh viện.
Trong phòng giám sát, Thẩm Mộc vẫn nằm an tĩnh ở trên giường, hô hấp đều đặn.
Thẩm Chanh đẩy cửa đi vào, ngồi xuống ở cạnh giường bệnh.
Cô dùng tay chống cằm dựa vào trên giường, nhìn Thẩm Mộc, không nhịn được nâng khóe môi lên, nở nụ cười.
"Một giấc ngủ này của em thật lâu, vẫn không cảm thấy mệt sao."
"Em có biết không, em sắp làm cậu rồi."
"Không phải lúc đầu em đã nói, muốn dạy con trai chị hút thuốc uống rượu nói yêu đương ư, nếu đã nói được thì phải làm được."
"Còn nằm ngủ như vậy nữa, chị sẽ không tới thăm em..."
"Để em nằm ở đây một mình!"
Ngay lúc Thẩm Chanh đang nói chuyện, cửa phòng bệnh bị y tá gõ nhẹ, sau đó truyền đến giọng nói của y tá: "Thẩm tiểu thư, đã sắp xếp cho cô xong rồi, hiện tại cô có thể đi khám thai với tôi rồi."