Nhìn rõ người tới, mặt Lương Ngâm Thu vốn mang theo ý cười, trong nháy mắt liền trở nên âm u.
Ánh mắt của bà ta vô cùng sắc bén, giống như hận không thể băm Thẩm Chanh ra làm trăm mảnh.
Thẩm Chanh bước nhanh đi lên trước, Lương Ngâm Thu mở miệng trước một bước, "Hôm nay tôi đến, là...."
Cô cố ý thả chậm tốc độ nói chuyện, chính vì ép Lương Ngâm Thu ra tay trước.
"Cô - người phụ nữ này, lại muốn giở trò gì!"
Quả nhiên, Lương Ngâm Thu đã không cách nào duy trì cao quý của bà ta nữa, trực tiếp nhảy vào trong hố Thẩm Chanh đã đào tốt.
Bà ta vọt một cái đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Thẩm Chanh, "Tôi cho cô biết, hôm nay dù cô có quỳ xuống để van cầu tôi, tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô. Thẩm Chanh, cô chết tâm đi, đừng đến dây dưa với con trai tôi nữa."
Bầu không khí chợt thay đổi, các vị phu nhân thấy thế, vội lấy cớ lảng tránh.
Thẩm Chanh ngồi xuống ở chỗ đối diện Lương Ngâm Thu, tiện thể lôi kéo Diệp Mân ngồi xuống.
So với vừa rồi, Lương Ngâm Thu tương đối tĩnh táo hơn rất nhiều.
Bà ta mở túi xách ra, lấy từ bên trong ra một tấm thẻ vàng đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Thẩm Chanh, "Tấm thẻ này cô lấy về đi, Lương Ngâm Thu tôi không thiếu gì hết, lại càng không thiếu tiền. Nói đi, phải bao nhiêu tiền thì cô mới rời khỏi con trai tôi?"
Trả? Đặc biệt sao, thật không biết xấu hổ mà! Nói đến giống như có ai từng cầm lấy tiền của bà!
Diễn cũng đã diễn đến mức này, không diễn giống như thật thì thật đúng là có lỗi với diễn xuất của cô.
Khẽ cau mày, sắc mặt trắng nhợt.
Hai tay xoa bụng, cô ngược lại hít một hơi khí lạnh, "A...."
Diệp Mân thấy thế, liền vội vàng hỏi: "Cô làm sao vậy?"
Thẩm Chanh ngẩng đầu, vẻ mặt chỉ là khó chịu một chút, liền khiến cho Diệp Mân giật mình tỉnh ngộ, chợt vỗ bàn một cái!
"Chuyện nhà của các người, tôi vốn không nên nhúng tay, nhưng hành động việc làm của bà thật sự làm cho người ta rất tức giận, thân là mẹ chồng, con dâu sảy thai chẳng những không hỏi han ân cần quan tâm bảo vệ, còn nói ra lời sỉ nhục, thậm chí ép cô ấy ly hôn! Bà làm như vậy, không sợ bị thiên lôi đánh ư?"
Chung quanh, hơn mười đạo ánh mắt khác thường lần lượt rơi vào trên người Lương Ngâm Thu, sau đó nhỏ giọng nghị luận ở sau lưng....
Lương Ngâm Thu bị lời của Diệp Mẫn tức đến ngực run lên, "Cô.... cô đang nói hưu nói vượn cái gì!"
"Tôi nói hưu nói vượn?" Diệp Mân nhíu mày, "Vừa mới sảy thai chưa đến vài ngày, bà liền bảo cô ấy đi đến đây vào lúc trời nắng chói chang để ký giấy thỏa thuận li hôn, không sợ xảy ra án mạng sao?"
Phổi của Lương Ngâm Thu đã sắp tức điên, biết mình bị hai người hợp mưu sắp xếp vào bẫy, bà nắm túi xách lên muốn đi.
"Khoan đi đã, lời còn chưa nói rõ ràng nha." Diệp Mân mở hai tay mảnh khảnh ra, chặn đường đi của bà ta
Thẩm Chanh rũ mí mắt xuống, đưa tay che ánh mặt trời chói mắt lại.
Gần như cùng một lúc....
Cô đột nhiên đứng lên, đi ra phía trước.
"Tôi dễ dàng sao?"
"Mười chín tuổi ở cùng với con trai bà, hai mươi tuổi gả cho con trai bà, hai mươi mốt tuổi mang thai, còn bị bà đánh tới sảy thai...."
"Bà không niệm tình xưa muốn đuổi tôi ra khỏi nhà thì thôi đi, còn dùng tiền nhục nhã tôi là có ý gì."
"Nhà họ Mộ các người sự nghiệp lớn nhiều tiền nhiều quyền thế, tôi không thể trêu vào nổi, giờ còn phải lẩn trốn sao?"
"Coi như bà không nói ra, cuộc hôn nhân này tôi không thể không ly hôn."
"Từ nay về sau, tôi và nhà họ Mộ các người không còn một xu quan hệ."
"Hẹn gặp lại."
"À không.... Là không gặp lại nữa."
Giọng nói không cao không thấp, lại làm cho tất cả người trong quán trà đều nghe được rất rõ ràng.
Nhà họ Mộ ở thủ đô có địa vị ra sao, người không biết sợ rằng cũng không có được mấy người, lời nói lập tức rất hỗn loạn.
"Cô.... Các cô...."
Thể diện của Lương Ngâm Thu đã mất sạch, suýt chút nữa bị tức đến thở không nổi.
Dùng ánh mắt căm hận trừng Thẩm Chanh, tuy không có cam lòng, nhưng không thể không vội vàng rời đi.