Sau khi xe vòng qua một bể phun nước to lớn, vững vàng dừng lại.
Nhìn thấy xe từ xa, quản gia chú Chung vội vàng nghênh đón, mở cửa xe, "Thiếu gia, trở về rồi."
Thi Vực ừ một tiếng, liền ôm Thẩm Chanh xuống xe, trực tiếp đi vào trong.
Chú Chung bước nhanh đuổi theo, "Thiếu gia, ngài đã không trở về một thời gian dài, lần này ở lại mấy ngày rồi hãy đi."
Từ khi dinh thự nhà họ Thi xây xong cho tới bây giờ, Thi Vực đã trở lại bốn lần, mỗi lần thời gian ở lại không cao hơn ba ngày.
Anh đối với nữ hầu trong dinh thự mà nói, ngoại trừ cao không thể chạm, chính là thần bí khó lường.
Ngoại trừ chú Chung từng chân chính thấy qua tướng mạo của anh, sợ rằng cũng không có được mấy người.
Cho nên nhớ kỹ bảng số xe, là phương pháp duy nhất có thể phân biệt rõ người trong xe có phải là Thi Vực hay không.
Đối với lời của chú Chung, Thi Vực làm như không nghe thấy, chỉ lạnh giọng mở miệng, "Gọi bác sĩ tới."
Nghe được phân phó của anh, chú Chung không dám có một chút chậm trễ, lập tức chạy tới mời bác sĩ.
Rất nhanh, bác sĩ cầm hộp chữa bệnh chạy đến.
Sau khi khám bệnh một phen, ông để ống nghe xuống, mở miệng nói, "Thiếu gia, vị tiểu thư này không có dấu hiệu phát sốt, thân thể cũng không còn chuyện gì dị thường nữa. Té xỉu, có thể là quá mệt mỏi. Nghỉ ngơi một buổi tối hẳn là sẽ tỉnh lại."
Nghe được lời của anh, trong mắt Thi Vực xẹt qua chút không vui, "Tiểu thư?"
Anh dường như rất không thích hai chữ này.
Mà bác sĩ cũng ý thức được anh phản cảm với hai chữ tiểu thư, mở miệng giải thích, "Thiếu gia, ngài hiểu lầm ý của tôi rồi."
Có thể đi vào dinh thự nhà họ Thi, hơn nữa có thể nằm ở trên chiếc giường này, bác sĩ dù đoán cũng đoán được cô và Thi Vực có quan hệ, cũng tự nhiên hiểu rõ tức giận của Thi Vực đến từ đâu.
"Tôi nói tiểu thư, chỉ là một xưng hô tôn trọng, cũng không phải loại tiểu thư ngài nghĩ đâu...."
Ông sốt ruột giải thích, nói cho hết lời mới nhận ra mình nói đến quá thái quá, đổi lại bất cứ người nào nghe cũng sẽ suy nghĩ đến phương diện xấu.
"Tôi nghĩ loại nào?" Thi Vực nheo con ngươi sắc bén lại, giọng nói nghe giống như không có phập phồng, nhưng lại giống như mang theo vài phần tức giận rất khó phát hiện ra.
"Này.... Này...." Bác sĩ ấp úng rất lâu, thật sự không tìm được một cái cớ thích hợp.
Nguyên nhân ông không dám nói lung tung chỉ có một, không muốn bị mất phần công việc này.
Ở dinh thự nhà họ Thi, tiền lương của người hầu cao tới năm con số, mà ông làm bác sĩ tư nhân, ít nhất còn nhiều hơn một vài số.
Tiền lương hơn mười vạn, đãi ngộ cao hơn bất kỳ bệnh viện nào, ông đương nhiên không muốn tự tay ném chén cơm của mình.
"Thiếu gia, tôi là học y, ăn nói không tốt."
Không biết là dũng khí từ đâu tới, bác sĩ mở miệng nói một câu như vậy.
"Cho nên?"
Giọng nói lạnh lùng giống như gió mùa đông khắc nghiệt, ghim vào đau vào xương người ta.
"Cho nên tôi sai rồi, thiếu gia."
Những lúc thế này, bác sĩ ngoại trừ cúi đầu nhận sai, hình như đã không còn biện pháp nào khác.
Ai bảo ông không nỡ mất phần công việc lương cao này.
"Đi ra ngoài."
Bác sĩ làm được một việc sáng suốt nhất, chính là vào lúc trước khi tức giận của Thi Vực không có hoàn toàn bộc phát liền cúi đầu nhận sai, bằng không đợi được tuyệt đối không phải một câu đi ra ngoài đơn giản như vậy.
Xách hộp chữa bệnh lên, anh nhanh chóng tiến lên mở cửa phòng, đang muốn bước ra, lại nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh đến mức xâm nhập vào người, "Nhớ kỹ, cô ấy, là người phụ nữ của tôi."
Rõ ràng là giọng điệu không nặng không nhẹ, lại làm cho người ta không dám bỏ qua.
Bác sĩ nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của anh, đây không phải nhắc nhở, mà là đang cảnh cáo.
Tay cầm hộp run lên, ông cũng không dám quay đầu một chút, liền vội vàng rời đi.