Ông chủ tiệm bán quần áo nhận được thông báo của cảnh sát vội vàng chạy đến, nhìn thấy tủ kính bị người nện đến hoàn toàn thay đổi, tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Ông ta mãnh liệt yêu cầu cảnh sát bắt lấy bọn cướp trong thời gian ngắn nhất!
Nhưng nửa tiếng sau, ông ta nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong lời của đối phương, ông ta lập tức đi cục cảnh sát, hủy bỏ án.
Nhà họ Tần.
Diệp Tử nắm chặt bộ lễ phục cướp được trong tay, ngồi trên ghế sofa không nói không rằng.
Tần Cận đứng ở bên cạnh hút thuốc, một điếu tiếp một điếu.
Hai người đã ở trong phòng khách hao tốn gần 40 phút, nói gì Diệp Tử cũng không chịu mặc bộ lễ phục này.
Cô nói muốn trả lễ phục lại, Tần Cận không cho phép, nói đồ anh cho cô, cô không thể không cần, cho nên phải mặc.
Sao Diệp Tử dám mặc được.
Lớn như vậy, cô chưa từng mặc qua quần áo không sạch sẽ.
”Em có mặc hay không?”
Tần Cận hút sâu một hơi thuốc, hút toàn bộ khói mù từ trong miệng vào trong phổi, trong đôi mắt thâm sâu nhuộm lên một tầng hơi thở nguy hiểm.
”Không mặc!”
Có đôi khi, Diệp Tử vẫn rất có nguyên tắc.
Kiên quyết không mặc quần áo cướp được, nói gì cũng không chịu thỏa hiệp.
Mặc kệ là ép buộc, hay bị dụ dỗ, cô đều không nhượng bộ chút nào.
Tần Cận chợt cảm thấy nổi giận, bóp tắt đầu thuốc lá ở trong gạt tàn thuốc, lạnh lùng liếc nhìn cô: “Ông đây tự mình đoạt cho em, em lại có thể không mặc?!”
Bao nhiêu phụ nữ muốn mặc quần áo anh tặng, người phụ nữ này ngược lại, từ chối đến dứt khoát như vậy!
Diệp Tử ngước mắt nhìn anh, im lặng một hồi, rối rắm cắn cắn môi.
”Mặc ra ngoài sẽ bị bắt!”
“....”
Cô không chịu mặc, là sợ bị bắt?
Rốt cuộc người phụ nữ có đầu óc hay không, nếu anh dám mang cô đi chém giết, sẽ chuẩn bị tốt đường lui, làm sao có thể để cô bị bắt?
Mày kiếm anh tuấn dựng lên, giữa lông mày của anh mang theo vài phần không vui, tận lực đè thấp giọng điệu nhu hòa rất nhiều: “Không có người bắt em đâu, yên tâm mặc.”
Diệp Tử sững sờ một chút, sau đó cầm lấy bảng treo trên lễ phục cho Tần Cận xem, “Một bộ TER quý này, số lượng có hạn, giá trị mười hai vạn tám, ông chủ tiệm bán quần áo nhất định sẽ truy cứu. Em, em vẫn không dám mặc....”
Tần Cận nhíu con ngươi nguy hiểm lại, anh không nói một chữ, đi thẳng tới bên cạnh cô ngồi xuống.
Không đợi Diệp Tử phản ứng kịp, anh liền đưa tay đi kéo bảng trên lễ phục.
”Không....”
Diệp Tử muốn ngăn hành động của anh lại, nhưng đã muộn một bước, anh đã giật bảng xuống ném vào trong thùng rác.
”Đáng ghét!”
Diệp Tử vung nắm tay đánh lên ngực Tần Cận một chút, lại bị Tần Cận một phát cầm ngược tay.
”Ngoan một chút, đừng làm rộn.”
Anh vừa dứt lời, liền cầm lễ phục lên, lôi kéo Diệp Tử đi lên lầu.
Diệp Tử biết chuyện đã thành kết cục đã định, phản kháng nữa cũng vô dụng, vì vậy yên tĩnh lại.
Rầu rĩ không vui đi theo sau lưng Tần Cận, không nói câu nào.
Cướp quần áo, xé nhãn hiệu, dù thật sự trả lại, chắc hẳn người khác cũng sẽ không muốn nữa.
Vậy thì mặc thôi....
Nếu thật sự bị bắt đi ngồi tù, anh nhất định sẽ nghĩ mọi cách cứu cô ra ngoài?
Cô vừa an ủi mình như vậy, vừa cầm lễ phục tiến vào gian phòng thay.
Lúc mặc quần áo lên đặc biệt dễ dàng, nhưng khóa kéo sau lưng liền làm khó Diệp Tử rồi.
Khóa kéo là từ ngang hông trên mông một chút, thẳng cho đến trên xương bả vai.
Diệp Tử trở tay, miễn cưỡng chỉ có thể kéo khóa kéo đến vị trí phần eo trở lên.
Cô nghiêng nghiêng thân thể nhìn gương kéo hơn một lúc lâu, thay đổi vài loại phương thức cũng không thể kéo khóa kéo lên.
Vốn muốn cỡi quần áo ra, nhưng kéo khóa kéo đến một nửa, hoàn toàn không cởi ra được.