Lúc lên lầu, Thẩm Chanh đang nhìn gương, chỉnh sửa lại nếp uốn trên làn váy lễ phục.
Nghe được tiếng mở cửa, cô nghiêng đầu sang nhìn anh, thuận miệng hỏi câu, “Sao, hôm nay không bận ư?”
Thi Vực nghe tiếng, ánh mắt tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Em định đi một mình?”
Đi một mình?
Qua một hồi lâu Thẩm Chanh mới hiểu được ý tứ của anh.
Ẩn ý trong lời nói của người đàn ông này rất thẳng thắn, chính là, trong lúc bận rộn anh rút ra thời gian, là vì đi tham dự tiệc rượu với cô, vậy mà cô còn không có một chút biểu hiện.
Trong lòng rõ ràng cảm thấy ấm áp, nhưng trên miệng cô lại nói lời ngược lại: “Thật ra anh có thể không cần đi....”
Cô cũng không có khiến cho người ta không yên lòng như vậy, cần phải theo bên người cô bất cứ lúc nào.
”Ẹm thử nói lại lần nữa xem?” Thi Vực đột nhiên sải bước tới gần cô, trong đôi mắt thăm sâu bắn ra hơi thở nguy hiểm.
Thấy anh giống như tức giận, Thẩm Chanh thoáng lùi về phía sau một bước, “Được rồi, em muốn để cho anh đi còn không được sao.”
Động một chút lại uy hiếp cô!
Lúc này Thi Vực mới thu liễm vài phần lạnh lẽo, liếc cô một cái, liền trực tiếp xoay người đi.
Nhìn bóng lưng của anh, lông mày Thẩm Chanh nhẹ nhàng nhíu lại.
Thật ra, anh chịu người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp đi tham gia một tiệc rượu nho nhỏ đã không dễ dàng rồi.
Thế nhưng cô còn cố ý trêu chọc anh, sao anh có thể không tức giận.
Thi Vực đi phòng cất quần áo, Thẩm Chanh cũng vội vàng đi theo.
Nhìn anh động tác ưu nhã cởi áo khoác tây trang ra, đổi lại một kiện quần áo màu đen khác, cô lấy từ trong tủ quần áo ra một kẹp cravat màu đen nhánh nạm vàng, kẹp lên cho anh.
Thi Vực mặc chỉnh tề, toàn thân đều tản ra hơi thở cao quý kín đáo, tuấn mỹ giống như thần đế.
Nhìn anh, Thẩm Chanh cũng nhịn không được mà hâm mộ.
Làm đàn ông thật tốt, chỉ tùy ý sửa soạn một phen, có thể đẹp mắt đến như vậy.
Nhưng.... Cô giống như bỏ sót một vấn đề.
Có lẽ chỉ có anh, mới có thể tùy ý mặc toàn bộ quần áo ra cảm xúc nên có như vậy.
Xe lái ra dinh thự, rất nhanh liền đến hiện trường tiệc rượu.
Khi xe dừng lại, Thi Vực xuống xe trước, sau đó vòng qua đầu xe đi đến bên cạnh ghế trước, đưa tay mở cửa xe.
Một tay anh đặt ở trên khung cửa xe, tránh cho Thẩm Chanh cụng đầu, vừa nắm tay nhỏ bé của cô, dắt cô xuống xe.
Chân Thẩm Chanh mang đôi giày đáy bằng màu đen, trên giày vây quanh một hàng kim cương chói mắt rõ ràng.
Kim cương không tính là quá lớn, nhưng quý ở điểm tinh sảo, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.
Vốn Thẩm Chanh không có thói quen mang giày cao gót, sau khi mang thai, càng thêm kiêng kị.
Tuy rằng lễ phục dạ hội và giày đế bằng không phải phối hợp hoàn mỹ nhất, nhưng mặc lên người cô lại mặc ra một loại hương vị khác.
Bên trong đơn giản mang theo vài phần gợi cảm, khí chất xuất trần, khiến cho trong nháy mắt hào quang của cô liền bắn ra bốn phía.
Sau khi xuống xe, một tay Thi Vực kéo cô vào trong ngực, để thân thể của cô đều dựa ở trên người anh.
Người ở bên ngoài nhìn thấy, đây là đang thân mật mập mờ.
Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh, ý bảo anh buông mình ra.
Lúc này Thi Vực mới khẽ buông tay ra, mắt lạnh nhíu lại, duỗi tay về phía cánh tay cô.
Thẩm Chanh hiểu ý cười, kéo tay của anh, hai người cùng đi vào trong khách sạn.
Loại tiệc rượu thương nghiệp như vậy, đều sẽ có các loại phóng viên giải trí chụp ảnh ở bên ngoài.
Suốt quãng đường đi, ngoại trừ ánh đèn flash đan xen, chính là âm thanh bấm đèn tách tách.
Thẩm Chanh không trả lời cũng không trốn tránh, điềm nhiên bình tĩnh, giống như người và sự vật chung quanh hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào tới tâm tình của cô.
Thi Vực nghiêng mắt, thấy trên mặt cô luôn mang ý cười, anh cũng nhịn không được giương khóe môi lên.
Anh cũng không có ý định truy cứu chuyện truyền thông chung quanh chụp loạn.