Trong khoảng thời gian chung đụng này, cảm giác của cô với anh rất mầu nhiệm, mặc dù trước đây rất không thích Thi Ngạo Tước, nhưng sau đó cô chậm rãi thay đổi cái nhìn với anh, hơn nữa còn từng chút thích anh.
Chuyện tình cảm này chính là khiến người ta rất bất lực, nó như một cơn gió không bắt lấy được, mang theo sắc thái thần bí, không biết sẽ đến bao giờ, cũng không biết sẽ ngừng lại ở bên người bao lâu, sau đó lặng yên mai danh ẩn tích vào một ngày nào đó.
"Các vị khách mời tôn kính, xin hỏi tất cả mọi người chuẩn bị xong chưa?" Thấy nam nữ đứng hai bên gần như không sai biệt lắm, giọng nói người chủ trì đúng lúc vang lên, "Vậy chúng ta muốn chuẩn bị tắt đèn, mời sự phụ điều khiển đèn giúp một chút, ba, hai, một...."
Ánh đèn bốn phía đều vụt tắt, khắp nơi đều là một mảnh tối đen, vươn tay không thấy năm ngón.
Đám người truyền đến một trận tiếng ồn ào như ong vỡ tổ.
"Mọi người im lặng một chút, hiện tại mời mọi người đi tới trước tìm kiếm bạn nhảy của mình, âm nhạc, mở lên!"
Người của hai bên đều dựa vào cảm giác của mình đi thẳng về phía trước, Tô Cửu Y sửa sang lại tóc của mình một chút, cũng đưa tay ra cùng đi với người bên cạnh, thị lực trong bóng tối của cô vốn cũng không phải là rất tốt, cho nên đối với tất cả trước mắt, vốn không hề có chút năng lực phán đoán nào.
Người ở trong hoàn cảnh bóng tối vô biên trong thiếu thốn nhất chính là cảm giác an toàn, cuối cùng cô cũng cảm nhận được gian khổ đi đường của những người mù kia.
Nhưng dưới hoàn cảnh như vậy, muốn tìm được Thi Ngạo Tước thật sự rất khó khăn, tuy rằng lúc tắt đèn anh đứng ở đối diện mình, nhưng hiện tại hoàn toàn không có năng lực phán đoán, không biết mình đi có phải là thẳng tắp hay không.
Tuy rằng trong lòng cũng có một chút khẩn trương khó hiểu, nhưng cô vẫn dứt khoát kiên quyết đi thẳng về phía trước, cô cũng không có lòng tin có thể tìm được Thi Ngạo Tước, dù đi một mình đến đối diện, đợi đến lúc người chủ trì kêu "Ngừng" còn chưa tìm được bạn nhảy, cũng không hy vọng bị người khác nắm tay.
Càng không hy vọng Thi Ngạo Tước sẽ nắm tay người khác.
Tìm kiếm một trận, bên cạnh có một đôi tay đụng phải cánh tay của cô, cô sờ lên theo tay áo người nọ, nếu như cô nhớ không lầm, lúc Thi Ngạo Tước ra cửa có cài khuy áo, tay áo hắn là tương đối nhỏ, đây rõ ràng là lớn hơn một chút, hơn nữa lòng bàn tay Thi Ngạo Tước luôn hơi lạnh, cho nên cũng không phải là người cô muốn tìm.
May mắn lúc ra cửa mình chú ý cách ăn mặc của Thi Ngạo Tước một chút, cũng may mắn hai người nắm tay mấy lần, vì vậy cho cô có căn cứ phán đoán đối phương.
Sau khi Tô Cửu Y theo bản năng buông tay của đối phương ra, lại đi thẳng về phía trước.
Lúc Dạ Hàn đi đến sàn nhảy, vừa vặn gặp phải nội dung này, anh nghĩ thầm, xen vào bên trong vui đùa một chút cũng không tồi.
Tuy rằng anh cũng không phải là không có cô gái có quan hệ tốt cùng tham gia buổi tiệc với anh, nhưng anh cũng không thích sinh ra quan hệ quá mờ ám với bạn bè bình thường, cho nên lần này khi đến cũng là một thân một mình.
Lúc nghe được người chủ trì nói đến "Tình yêu chân thành" gì đó, thật ra anh cảm giác có chút ngây thơ, anh thân là người trưởng thành, đã sớm thoát ly loại tình tiết chỉ có trong truyện cổ tích này.
Nhưng khi nhìn thấy trong sàn nhảy đứng chỉnh tề một loạt danh viện, anh liền đột nhiên nhớ tới mẹ luôn ở trong nhà lải nhải hôn sự của anh.
Nếu như có thể mượn cơ hội này, giao tất cả cho duyên phận, thoạt nhìn cũng không tồi.
Dù sao mẹ muốn an bài hôn nhân thương mại gì đó, chỉ sợ cũng trốn không thoát một người trong này.
Sau khi tắt đèn, anh thử thăm dò đi về phía trước một chút, không ngờ thật đúng là đụng phải tay một cô gái.