Thi Khả Nhi gật gật đầu, dựa ở bên cạnh phất phất tay với cô ta, “Bye bye, thím nhỏ ~ “
Thi Khả Nhi chính là như vậy, lúc tihf lời nói sắc bén ác độc khiến người ta sợ hãi, lúc thật sự vô hại có thể khiến mọi người dỡ xuống tất cả phòng bị với cô.
Cửa thang máy khép lại, Diệp Cẩn chợt siết chặt bình giữ ấm cầm ở trên tay, hôm nay đã bị sỉ nhục, sẽ có một ngày cô ta đòi lại gấp bội.
”Chỗ đỗ xe của bệnh viện quá ít, tìm nửa ngày mới tìm được một chỗ. Anh của em nên đầu tư ném ít tiền ra xây dựng thêm một chút, bằng không, sinh ý sẽ chạy sang nhà khác rồi.”
Vừa bước vào phòng bệnh, Thi Khả Nhi liền phàn nàn.
”Khả Nhi đến rồi.” Ôn Uyển vẫy vẫy tay với cô, “Mau tới đây ngồi.”
”Thím.” Thi Khả Nhi chào hỏi Ôn Uyển một tiếng, liền đi qua ngồi xuống bên cạnh Thẩm Chanh, hỏi: “Vừa rồi ở bên ngoài gặp phải Diệp Cẩn, cô ta tới đây?”
Thẩm Chanh ừ một tiếng, “Mang theo cháo tổ yến đến cho mẹ chồng, nói là tự mình nấu?”
”Đừng đùa, cô ta sẽ đích thân nấu cháo sao?” Thi Khả Nhi hiển nhiên không tin.
”Cô ta nói như vậy, về phần có phải hay không, ai biết.” Thẩm Chanh lạnh nhạt nhếch môi, đưa tay cầm lấy quả táo vừa gọt xong đưa cho Thi Khả Nhi.
Thi Khả Nhi cũng thật sự không khách sáo, nhận quả táo liền đưa vào trong miệng cắn xuống một khối lớn, vừa nhai vừa nói: “Trước đây lúc đại thọ ông nội, chú nhỏ bảo cô ta nấu một tô mỳ trường thọ dỗ dành ông nội vui vẻ, tuy rằng ngoài miệng cô ta không nói gì, nhưng bởi vì chuyện này mà dài mặt cả ngày. Loại người như cô ta, xem mình là cành vàng lá ngọc, đụng không được một chút đồ bẩn. Đừng nói là vào phòng bếp, chỉ đi ăn cơm ở nơi kém một chút cũng thấy chán ghét rồi.”
Thi Khả Nhi nói không giả.
Kể từ sau khi vào ở nhà họ Thi, Diệp Cẩn liền mắc bệnh nhà giàu, cơm bưng nước rót, có thể nằm sẽ không ngồi, có thể ngồi liền tuyệt đối không đứng.
Những chuyện giặt quần áo nấu cơm vệ sinh, giống như cho tới bây giờ cũng không có quan hệ gì với cô ta, đến ngay cả ga giường mình ngủ bị bẩn, cô ta cũng sẽ chờ người giúp việc đến đổi.
Dùng một câu dễ nghe để hình dung, gọi là yếu ớt.
Dùng một câu khó nghe để hình dung, đó chính là làm màu ra vẻ!
Nếu lúc cô ta chưa ở cùng Thi Diệu Quang đã là tính tình lười biếng như thế, tự nhiên không có người nói xấu gì, nhưng mấu chốt của vấn đề là ở chỗ, tất cả những tật xấu này đều là sau khi vào nhà họ Thi mới có.
”Được rồi, đừng nói cô ta nữa.” Ôn Uyển ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, “Sắp mười hai giờ, hai người các con đi ăn cơm trước đi, đừng để đói bụng hại thân thể.”
”Khi cháu tới đã ăn bánh mì, bây giờ còn chưa đói bụng.” Thi Khả Nhi nói xong, quay đầu nhìn về phía Thẩm Chanh, “Chị dâu thì sao, có đói không, đói bụng thì chị đi xuống ăn một chút gì đi, em ở chỗ này bảo vệ thím là được rồi.”
”Chị cũng không có đói, nhưng vẫn đi xem căn tin một chút. Vừa rồi mua cho mẹ chồng cabnh nấm tuyết, kết quả giội trên thân người vừa đi rồi.”
Thi Khả Nhi nghe tiếng, nhớ ra cái gì đó, nhướng mày nhìn Thẩm Chanh, hỏi: “Những thứ trên người Diệp Cẩn.... Là canh nấm tuyết? Loại vừa đậm vừa đặc?”
”Ừ.”
Sau khi nhân được đáp án khẳng định của Thẩm Chanh, Thi Khả Nhi không khỏi cười lớn ra tiếng: “Ha ha! Chị dâu em cảm ơn chị, cảm ơn chị làm chuyện em muốn làm lại không dám làm.”
Mãi cho đến buổi tối, Thi Khả Nhi vẫn vui vẻ không thôi vì chuyện này.
”Rất buồn cười?”
Thi Mị ngồi ở đối diện cô, thấy cô vừa ăn món đồ vừa bật cười, nguy hiểm nheo con ngươi lại.