"Tôi có thể chỉ lau phòng của anh thôi không?" Lo ngại Tô Man Ngưng đang ở đây, cô chỉ có thể tiến đến bên tai Thi Ngạo Tước nhỏ giọng nói.
"Có thể, nhưng còn phải làm theo chuyện khác." Trong giọng nói đè thấp còn có thể nghe ra ý cười cố ý của ông.
Nghe nói như thế, Tô Cửu Y phản xạ có điều kiện kéo ra khoảng cách với anh, sau đó che kín áo khoác trên người.
Thi Ngạo Tước lại nói một câu: "Tôi không có hứng thú với em."
"Hai người các người có thể đừng diễn ân ái nữa không." Hai người xì xào bàn tán dẫn tới bất mãn của Thích Cảnh Nhân.
Tống Trí Kha cực kỳ nhàm chán kéo cái cằm nói: "Đề mục trong phần mềm này đều thật không có tính khiêu chiến, chúng ta dứt khoát tự mình ra đề là được rồi."
"Đồng ý." Tần Thiếu Bạch tán thành.
"Vậy chúng ta chỉ đổ số là được rồi."
Sau khi sửa lại quy củ lần nữa, Thích Cảnh Nhân cũng không ngờ người đầu tiên trúng đạn lại là mình.
"Lời thật lòng hay là đại mạo hiểm?" Tô Cửu Y hỏi.
"Lời thật lòng, " Cô ấy cười ngồi xếp bằng xuống, "Tớ đảm bảo chưa bao giờ nói dối."
Tô Cửu Y hoài nghi liếc qua Tần Thiếu Bạch bên cạnh cô ấy, nét mặt của anh ta vẫn là bộ dạng sóng nước chẳng xao.
Đều nói buôn dưa lê là thiên phú của con người, cho nên Tô Cửu Y không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp hỏi: "Anh trai cậu và Tần Thiếu Bạch đồng thời rơi xuống nước, cậu sẽ cứu ai?"
Điểm này vừa vặn có thể đánh giá tầm quan trọng của người nhà và người yêu đối với Thích Cảnh Nhân, Tô Cửu Y rất ít chơi loại trò chơi này, tự nhiên không biết nói đạo lý đơn giản thô bạo nào, vẫn là xoay con ngươi một vòng mới hỏi.
"Hai người bọn họ đều biết bơi tại sao tớ phải cứu, " Cô ấy bình tĩnh trả lời, "Nhưng vấn đề này của cậu thật không có dinh dưỡng."
"Nếu phải cứu một người trong đó thì sao?" Tần Thiếu Bạch đánh vỡ nồi cát hỏi tới cùng.
Thích Cảnh Nhân không cần nghĩ ngợi nói: "Cứu anh trai tôi."
"Tại sao?" Tần Thiếu Bạch nghiêng thân đến nhìn cô, "Trả lời vấn đề này cho tốt."
"Chỉ có thể hỏi một vấn đề!" Thích Cảnh Nhân phản bác, "Tôi muốn đổ một lần nữa, chờ khi người tiếp theo là tôi thì anh lại hỏi đi."
Rất may mắn, cuối cùng lần này cô đổ trúng Thi Ngạo Tước.
Đây cũng là mục đích thực sự cô nghĩ muốn chơi cái trò chơi này.
Nhìn ra được Thi Ngạo Tước đối với Tô Cửu Y hoàn toàn không giống với cô gái khác, anh và Tần Thiếu Bạch quen biết lâu như vậy, Tần Thiếu Bạch từng nói qua anh rất ít để ý với một cô gái như vậy, tuy rằng không biết rốt cuộc anh là bởi vì đồng tình với thân thế của Tô Cửu Y hay là gì khác.
Cái trò chơi lời thật lòng đại mạo hiểm này có thể rất tốt để hỏi lên ý nghĩ trong lòng của Thi Ngạo Tước, dù anh chọn lời đại mạo hiểm cũng có thể để cho anh nói rõ với người ở hiện trường, cho nên vô luận như thế nào đều có thể thấy chơi vui.
"Con số là 6, " Thích Cảnh Nhân đưa màn hình điện thoại di động sáng cho Thi Ngạo Tước xem, cười xấu xa hỏi, "Lời thật lòng hay là đại mạo hiểm?"
"Lời thật lòng."
Thích Cảnh Nhân gọn gàng dứt khoát đơn giản thô bạo mà hỏi thăm: "Tôi hỏi một vấn đề, anh có thích Tô Cửu Y hay không?"
Tô Cửu Y được nhắc đến tên, trong nháy mắt nhịp tim lỡ một nhịp đập, cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề quấy nhiễu mình đã lâu lại bị dùng loại phương thức này nói ra vào lúc này, trong lòng của cô hoàn toàn chưa làm tốt bất kỳ chuẩn bị nào.
Không khí trầm muộn ép tới khiến người ta có chút không thở nổi, suy nghĩ trong lòng Tô Cửu Y lúc này trở thành nổ lớn tinh cầu giống như vườn thú.
Oanh oanh liệt liệt, cô giống như một người đặt mình trong ở sâu trong nước, hoàn toàn không thấy được người bên cạnh, thân thể dường như bị rót chì vào, giống như trở nên vô cùng trầm trọng.
Thân thể giống như không đúng lắm.
Ánh lửa loáng thoáng lờ mờ trước mắt trở nên hư ảo bồng bềnh, dưới chân giống như đạp bông hoàn toàn không dùng được chút sức lực nào.