Thi Vực không nói không rằng, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Mộ Bạch bên cạnh giương môi, cũng rót một ly cho anh, "Cũng không thể thiếu một ly của tôi."
Liên tiếp mấy ly xuống bụng, hai người mới chịu bỏ qua cho anh.
"Tên nhóc cậu, về nước từ bao giờ?"
Híp con ngươi đen khiêu gợi người kia lại, Thi Vực đung đưa ly rượu, đẹp trai không gì sánh được.
"Trở về ba ngày rồi." Mộ Bạch uống một ngụm rượu, có chút phiền muộn, "Lần này tôi gặp chút phiền toái..."
"Cậu cũng sẽ gặp phiền toái?" Đường Diễm cười chói lọi, "Cậu cũng đừng trêu chọc tụi này chứ!"
"Vốn tôi muốn cuối năm mới về nước, nhưng ông cụ cứng rắn bức tôi trở về xem mắt." Lúc nói lời này, Mộ Bạch có chút nổi giận, "Các cậu nói đi, tôi là một người đàn ông, đi xem mắt không phải là làm trò cười sao?"
"Cậu chính là quá đàn ông rồi." Thi Vực lạnh lướt mắt nhìn anh ta, mang theo khinh bỉ thật sâu.
"Lời này tôi đồng ý." Đường Diễm chen vào một chân, không mở bình thì biết trong bình chứa gì, "Bốn năm trước lúc cậu xuất ngoại, bỏ rơi người ta không hề có chút ậm ờ! Bộ dáng thoải mái sảng khoái nhiệt tình này, sao không phải đàn ông? Hoàn toàn chính là ông lớn đó!"
"Đi chết đi." Mộ Bạch buồn bực, "Không đứng đắn."
"Việc này cậu đừng hy vọng tụi này có thể giúp cậu, tự mình xem mà làm." Một câu nói đó của Thi Vực, không lưu lại một con đường sống.
Mộ Bạch không nói thêm gì nữa, cứ thế buồn bực uống rượu.
Lúc hơi say, trong đầu hiện ra một khuôn mặt nhỏ tinh xảo động lòng người.
Chỉ cảm thấy, trong lòng buồn phiền sợ hãi....
Mộ Bạch không nói thêm gì nữa, buồn bực uống rượu một ly tiếp một ly.
Thấy anh ta là đang mượn rượu giải sầu, Đường Diễm và Thi Vực cũng không để ý tới anh ta làm gì.
Vào lúc này, Đường Diễm lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn về phía Thi Vực, mang theo nụ cười xấu xa thần bí hỏi: "Người phụ nữ ngày đó, cũng không tệ lắm phải không...."
Thi Vực nghe tiếng, sa sầm mặt, cảnh cáo nói: "Đường Diễm, cậu tốt nhất quên chuyện ngày đó đi!"
Đường Diễm ngừng cười, "Đêm đó không phải cậu muốn phá thân ư, không có gì lớn! Nghĩ đến cậu - một nhân tài kiệt xuất làm mưa làm gió trong giới kinh doanh, lại thật vẫn còn là xử nam, người khác sẽ cười đến rụng răng mất!"
Ánh sáng trong mắt Thi Vực càng ngày càng lạnh, trong con ngươi nhuộm lên một cổ sát khí mãnh liệt.
"Đường, Diễm!"
Một quyền quẳng ra, Đường Diễm không thể may mắn thoát nạn.
Trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn lãng vặn vẹo biến hình, trên mặt xuất hiện một khối máu ứ đọng lớn....
Đường Diễm há miệng, nổi đóa quát: "Thi Vực, cậu có khuynh hướng bạo lực phải không!"
Vừa dứt lời, quả đấm của Thi Vực lại quất tới.
Cũng may lúc này Đường Diễm đủ linh hoạt, hơi nghiêng người, tránh khỏi.
Trong mắt Thi Vực bắn ra một đạo ánh sáng lạnh, giống như có thể băm Đường Diễm ngồi ở đối diện thành trăm mảnh....
Đường Diễm vì để tránh cho mình bị hủy dung, dứt khoát rời đi.
Thi Vực híp đôi mắt thâm sâu, bưng ly rượu đỏ, lười biếng dựa vào trên ghế sofa.
Đau đầu.
Lại còn để Mộ Bạch - con ma men này lại cho anh trông chừng.
Lần sau tuyệt đối đừng để anh bắt được tên Đường Diễm đáng chết này, nếu không xem anh có chơi tàn anh ta không!
Nhìn Mộ Bạch nằm sấp ở trên bàn ăn không nhúc nhích, giống như xác chết, anh nhăn mày kiếm đẹp lại.
Cũng không biết tên này uống bao nhiêu?!
Đem Mộ Bạch ra khỏi quán bar, đầu anh đã như muốn nổ tung.
Tài xế vẫn đợi ở bên ngoài, mệt chết cũng không dám ngủ, thỉnh thoảng lúc nhịn không được, liền híp mắt một phút.
Lúc vừa ngủ gật ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Thi Vực đỡ Mộ Bạch đi tới bên này.
Thấy thế, ông vội vã bước xuống xe giúp đỡ.
"Thiếu gia, đây, đây không phải Mộ Bạch thiếu gia ư? Sao say thành ra như vậy rồi?"
.