Cuối cùng, Thẩm Chanh vẫn là nhận vòng tay, sau khi cảm ơn ông cụ Thi, đeo vòng lên trên tay ngay trước mặt ông.
Như là rất hài lòng với cháu dâu này, lúc ông cụ Thi rời đi, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười.
Thẩm Chanh vốn muốn mời ông cụ Thi đi về nhà ăn cơm xong hãy đi, nhưng bị ông từ chối, cô cũng không tiện ép ở lại, cho nên liền tiễn ông xuống lầu dưới.
Xe riêng của ông cụ vẫn luôn ngừng ở ven đường chờ, nhìn thấy ông đi ra từ Nam Ngạn, tài xế lập tức mở cửa xe ghế sau ra cho ông.
Lúc ông cụ lên xe, một tay tài xế đỡ lấy cánh tay của ông, một tay để đặt ở trên cửa khoang xe, tránh cho ông cụ đụng đầu lúc lên xe.
Sau khi ông cụ Thi ngồi vào trong xe, Thẩm Chanh đi tới, tự tay đóng cửa xe thay ông, đứng ở bên cạnh xe phất phất tay với ông, “Ông, gặp sau.”
”Lần sau gặp lại, nhớ gọi ông nội.”
Ông cụ Thi cười nói câu đó xong, sau đó căn dặn tài xế lái xe.
Thẩm Chanh vẫn luôn đứng tại chỗ, đến sau khi xe lái đi, cô mới xoay người vào công ty.
Cô vừa bước vào thang máy, mấy nhân viên dưới lầu quầy lễ tân liền vụng trộm nghị luận.
”Mới vừa rồi vị được tổng giám đốc tiễn kia, hình như là ông cụ nhà họ Thi đó....”
”Chính là ông ấy, lúc trước tôi còn thấy tin tức về ông ấy, lúc còn trẻ là nhân vật lợi hại, ở thành Đô, về cơ bản không ai dám trêu chọc ông ấy đâu.”
”Nhìn ông ấy một đường cười tủm tỉm, nhìn kiểu gì đều rất hòa ái, hoàn toàn khiến người ta không sao liên tưởng được bộ dáng tàn nhẫn của ông.”
”Cô biết cái gì, cái này gọi là hổ mặt cười, nhìn bề ngoài không có một chút lực sát thương, thật ra đều lợi hại hơn ai hết. Thật không hỗ danh là ông cụ nhà họ Thi!”
”Nhưng nói đi phải nói lại, không phải ông cụ nhà họ Thi đã sớm không hỏi qua chuyện trên phương diện làm ăn rồi ư, sao còn tự mình đến công ty nói chuyện làm ăn với tổng giám đốc chứ?”
”Không nhất định là nói chuyện làm ăn, nhìn dáng vẻ của ông ấy giống như rất thích tổng giám đốc, có thể là có thân thích liên quan gì đi. Nói cách khác, dùng thân phận ông cụ Thi, nên là tổng giám đốc đích thân đi nói chuyện với ông cụ ấy chứ?”
”Nói đúng không.”
”Nói như vậy, tổng giám đốc của chúng ta thật đúng là có năng lực, không chỉ có tiền, quan hệ còn rất rộng nha. Quen biết ông cụ Thi, hẳn là cũng rất quen thuộc với thiếu gia nhà họ Thi đi. Quá hâm mộ cô ấy rồi...”
”Có nhiều thứ không phải cô hâm mộ liền có được, người tài ba làm ăn kinh doanh nhiều như vậy, nhưng cô có gặp được người giống như tổng giám đốc không? Hai mươi mấy tuổi liền phụ trách công ty hơn một tỷ, cô ấy cần phải có chỗ hơn người đi.”
”Ôi....”
Thật ra các nhân viên nói cũng không giả, kể từ khi Thẩm Chanh tiếp quản công ty đến nay, mặc kệ là hoạt động công ty, hay là ở trên phương diện khác, đều xử lý đến vô cùng tốt.
Những điều này là do mọi người rõ như ban ngày, cho nên tự nhiên rất bội phục cô.
Sau khi kết thúc một ngày công việc, đã là chín giờ tối, bởi vì có mấy dự án vừa giao lên cần phải nhanh cho ra thành quả một chút, cho nên Thẩm Chanh tăng giờ làm việc xử lý tốt chuyện trên tay.
Nằm trên sofa trong phòng làm việc, Thẩm Chanh ngay cả động cũng chẳng muốn động một chút, thật sự là quá mệt mỏi rồi.
Có thể cũng chính bởi vì như vậy, không lâu sau cô liền ngủ thiếp đi.
Đến khi điện thoại di động thả ở trên bàn trà bên cạnh rung lên, cô mới bị hoảng sợ đánh thức.
Vuốt vuốt khóe mắt có chua xót, đứng dậy lấy di động qua xem xét, có mười hai cái tin nhắn chưa đọc đến từ "ông xã".
Lúc này cô mới nhớ tới, buổi chiều lúc họp cô chỉnh di động thành tĩnh âm, cho nên vẫn luôn không để ý đến từng có tin nhắn đi vào.