Chẳng qua chỉ là nửa tháng, ngôi sao sáng chói đã được tăng đến giá trên trời, giá trị hơn một ngàn vạn.
Mà Cố Liên Thành, cũng vì thiết kế hoàn mỹ này mà nổi tiếng toàn bộ thế giới, trong một đêm, rung thân trở thành nhà thiết kế đẳng cấp!
Lúc ấy có rất nhiều người cùng ngạnh muốn xài giá cao đào cô ta đi, nhưng đều bị cô ta nhã nhặn từ chối từng cái một.
Cũng bởi vì như vậy, Nam Ngạn mới thu nạp càng nhiều người tài ba của giới thiết kế lần lượt gia nhập, khiến đoàn đội vốn bạc nhược yếu kém trở nên rất cường đại, căn cơ mạnh mẽ mà ổn định.
Về phần tại sao Thi Vực bỏ cổ phiếu tiềm năng này vào trong túi, vậy thì không ai biết được.
Bởi vì chỉ cần là anh muốn, cho tới bây giờ sẽ không có chuyện không có được.
Tầng mười hai, trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Thi Vực và Tần Cận ngồi ở cửa sổ sát đất, chia ra đốt một điếu thuốc, quan sát nhìn từ trên cao xuống cả thành phố phồn hoa.
Vị trí này tọa lạc vô cùng tốt, tầm mắt, ánh sáng, có thể nói là không bị một chút ảnh hưởng nào.
Điếu thuốc trên tay Thi Vực cháy hơn phân nửa, anh dùng ngón tay ưu nhã vẫy khói thuốc, khói thuốc rơi xuống trên sàn nhà đá cẩm thạch màu đen sáng người, lại bị gió cuốn đi toàn bộ.
Tần Cận đưa tay hút một hơi thuốc, hít phần lớn khói thuốc vào trong phổi, lại phun một chút khói thuốc ra từ trong mũi.
”Cho chị dâu bao nhiêu?”
Tần Cận quay đầu nhìn anh, đột ngột hỏi một câu như vậy.
Thi Vực đưa tay bóp tắt đầu thuốc lá ở trong gạt tàn thuốc, khẽ hé mắt, nói năng có khí phách phun ra hai chữ: “Toàn bộ.”
Tần Cận dùng sức hút một hơi thuốc, ngửa đầu phun ra một vòng khói,“Toàn bộ cổ phần cộng lại tổng cộng mười ba triệu, anh ngay cả suy xét cũng không suy xét chút nào sao?”
Thi Vực ừ một tiếng: “Cho cô ấy, đừng nói là mười ba triệu, dù là toàn bộ gia sản của tôi, cũng sẽ không có một chút do dự.”
Tần Cận đổi vị trí suy nghĩ một chút, sau đó cười nói câu: “Đúng vậy.”
Hiện tại dù bảo anh ta cho Diệp Tử toàn bộ tài sản, anh ta cũng sẽ không do dự.
Đối với người phụ nữ mình yêu, có cái gì là không thể cho.
Thi Vực đứng dậy từ trên ghế sofa, đi đến trước tủ rượu bên cạnh, lấy từ bên trong ra một chai rượu đỏ, lại lấy ra hai ly rượu, sau khi mở chai, rót rượu vào trong ly.
Chính anh bưng một ly lên, lại đưa cho Tần Cận một ly, mới ngồi xuống ở trên ghế sofa, ung dung thưởng thức rượu.
”Nhìn ra, hàng năm Nam Ngạn sẽ có hai đến ba triệu doanh thu, nói cách khác không cần vài năm nữa, chị dâu chính là phú bà danh xứng với thực rồi.”
Tần Cận đung đưa ly rượu, chất lỏng trong ly ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống toát lên màu đỏ tươi sáng bóng, mùi rượu ngọt thuần tràn ngập ở trong không gian rộng lớn này.
Đối với trêu chọc của Tần Cận, Thi Vực từ chối cho ý kiến: “Phụ nữ của tôi, ngày đầu tiên ở cùng tôi đã là một phú bà rồi.”
Tần Cận cười sảng lãng một tiếng: “Mặc dù nói như vậy không sai, nhưng tình huống hiện tại và làm phụ nữ của anh không giống nhau. Chuyện anh chuyển tất cả cổ phần Nam Ngạn tới dưới tên chị dâu, nhân viên nội bộ công ty rất nhanh biết được. Đến lúc đó nếu có gì mặt trắng nhỏ, mặt trắng lớn quấn lên chị dâu, anh chịu được.”
Thi Vực hớp một ngụm rượu đỏ, môi mỏng giương nhẹ: “Ai dám.”
”Phụ nữ xinh đẹp như chị dâu vậy, không biết có bao nhiêu đàn ông đều dòm ngó chị ấy, tôi nghĩ anh, cứ nuôi nhốt chị ấy trong nhà, không cho chị ấy tiếp xúc bất kỳ người đàn ông nào ngoại trừ mình ra.”
Thi Vực liếc anh ta một cái, dửng dưng nói: “Tham muốn chiếm hữu của đàn ông không thể quá mạnh mẽ.”
Tần Cận: “Những lời này phù hợp dùng trên người của anh?”
”Sao lại không thích hợp?”
”Người ngay cả dấm chua của con trai mình cũng ăn, vậy mà còn nói với người khác là tham muốn chiếm hữu của đàn ông không thể quá mạnh mẽ?”