Chuyện đầu tiên anh vào phòng ngủ chính là ôm Thẩm Chanh, không nói một lời, liền cho cô một nụ hôn dài lưu luyến.
Nụ hôn nồng cháy qua đi, anh chế trụ cái ót của cô, ôm chặt cô đang khẽ thở dốc vào lòng, bắt buộc cô kề mặt ở trên lồng ngực rắn chắc của anh.
”Hôm nay có ăn cơm ngon không.”
Giọng nói của anh dửng dưng, giống như không có nhiệt độ nào.
Thẩm Chanh thoáng sửng sốt, cũng không nói gì, chỉ là khẽ gật đầu một cái.
”Ngoan.”
Một nụ hôn ôn nhu rơi vào trán của cô.
Thẩm Chanh nhướng mi, muốn hỏi gì đó nhưng lại không hỏi ra miệng, có lẽ lạnh nhạt của anh chỉ là ảo giác của cô.
Thế nhưng, Thi Vực lại đột nhiên buông lỏng tay, nhẹ nhàng đẩy cô từ trong lòng ra, “Đi ngủ sớm một chút, hôm nay tôi hơi mệt.”
Nói xong, sau đó xoay người vào phòng tắm.
Thẩm Chanh nhìn bóng lưng cao lớn kia, không nói lời nào.
Sau khi Thi Vực tắm rửa xong đi ra, trực tiếp lên giường ôm Thẩm Chanh vào trong ngực thật chặt, không nói câu nào, liền nhắm mắt lại.
Thẩm Chanh gối lên trên cánh tay anh, nhìn thấy trên mặt anh giống như có chút mệt mỏi, cũng không có một chút động tác, chỉ nằm an tĩnh như vậy.
Nhìn đèn treo thủy tinh trong phòng, cô nhếch khóe môi, nhắm mắt lại, ngủ thật say.
Nhưng lúc nửa đêm, Thẩm Chanh lại bị Thi Vực hôn tỉnh.
Trên mặt tuấn mỹ đó tràn đầy ý cười yêu thương cưng chìu, “Bảo bối, ngồi dậy, dẫn em đi tới một nơi.”
Thẩm Chanh mơ mơ màng màng, còn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, nghe được lời của anh, cô liền ngoan ngoãn ngồi dậy mặc quần áo.
Thi Vực nhanh chóng nhảy xuống giường, liền nắm áo sơmi mặc lên, đi tới trước mặt cô, dắt tay của cô.
”Đi đâu?”
Thẩm Chanh ngáp một cái.
Thi Vực lưu manh giương môi, cũng không trả lời, cúi đầu nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn ở trên trán cô, liền lôi kéo cô ra khỏi phòng, đi xuống lầu rồi ra vườn hoa sau.
Nơi đó, đổ một chiếc trực thăng tư nhân.
Thi Vực không nói một lời, liền bế Thẩm Chanh lên, trực tiếp sải bước chân, đi lên trực thăng.
Ở trong tiếng cánh quạt vù vù, trực thăng chậm rãi bay lên tiến vào không trung.
Thẩm Chanh như là đã quen với sự hoang phí của anh, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc với chiếc trực thăng tư nhân này, dựa vào trong lòng anh, tiếp tục bổ sung giấc ngủ.
Ước chừng qua hơn mười phút, trực thăng bay vào trên bầu trời một vùng biển, Thi Vực giơ cổ tay lên, tích tắc tích tắc, toàn bộ kim đồng hồ chỉ về số 12.
”Sinh nhật vui vẻ, bảo bối.”
Giọng nói dồi dào từ tính vang lên ở bên tai, Thẩm Chanh chợt tỉnh dậy, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt yêu thương cưng chìu kia.
”Bùm!”
Tiếng pháo hoa bay lên không, Thẩm Chanh quay đầu nhìn bên ngoài, pháo hoa sáng rực cả bầu trời, pháo hoa rực rỡ bay vút lên không trung, ghép thành một quả chanh, và ba chữ “anh yêu em” rất lớn.
Thi Vực nhẹ nhàng nói nhỏ ở bên tai cô, “Nhìn phía dưới.”
Thẩm Chanh cúi đầu nhìn xuống mặt biển, trên mặt biển vốn là một mảnh tối tăm, ngay lúc này đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, ngọn đèn nhấp nháy hợp thành một hình trái tim lớn, bên trong là ngọn đèn hợp thành bảy chữ.
”Thẩm Chanh Tử, em là của anh.”
Thi Vực duỗi bàn tay to ra bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tiến gần sát mặt của cô, ngậm lấy vành tai của cô, tinh tế miết nhẹ, “Lạnh nhạt em một ngày, đây là bồi thường.”
Hốc mắt Thẩm Chanh đột nhiên có chút nóng lên.
Thì ra, hôm nay là ngày 8 tháng 9, sinh nhật của cô.
Cô vẫn luôn không biết người đàn ông này yêu cô bao nhiêu, thế nhưng ở một khắc này, cô không muốn tự lừa gạt mình.
Cô rõ ràng đang cười, trong mắt lại nén lệ.
Đối diện với tròng mắt của anh, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, chủ động dâng đôi môi ra, hôn lên môi mỏng khêu gợi kia.