Không biết đối phương nói gì đó, sắc mặt của anh đột nhiên trầm xuống, “Tôi lập tức đến ngay.”
Nói xong câu này, anh trực tiếp cúp điện thoại, xoay người liền đi ra ngoài.
Thậm chí là bỏ quên Thẩm Chanh.
Trong không khí chung quanh, dường như có thêm một luồng áp suất thấp khiến người ta bị đè nén.
Mà Thẩm Chanh lại không tìm được nơi phát ra áp suất thấp này.
Ánh mắt của cô đuổi theo ở trên người Thi Vực, nhìn anh đi tới cửa, đưa tay mở cửa phòng.
Cho là anh sẽ như vậy bỏ quên cô bước đi, không ngờ trước khi anh mở bước chân ra, liền dừng bước quay đầu lại: “Thay quần áo, đi bệnh viện với anh.”
Bệnh viện?
Lúc nghe thấy hai chữ này, trong lòng Thẩm Chanh đột nhiên dâng lên chút lo lắng.
Cô không có hỏi nhiều, cũng không để ý gì, nhanh chóng cầm quần áo từ trong tủ quần áo ra thay, sau đó bước nhanh đi theo ra ngoài.
Trên xe, Thi Vực vẫn luôn không nói lời nào, anh không ngừng tăng tốc, nhanh chóng lái xe vượt qua một chiếc lại một chiếc xe trên đường.
Nét mặt của anh có chút phức tạp, nét mặt luôn nặng nề.
”Xảy ra chuyện gì rồi?”
Lúc xe chui vào một cái đường hầm, cuối cùng Thẩm Chanh không nhịn được mở miệng hỏi anh.
Trái tim, bởi vì tâm tình của anh mà kéo căng.
Từ khi biết anh đến hiện tại, mặc kệ là gặp phải bao nhiêu khó khăn, anh đều chưa bao giờ lo lắng như bây giờ.
Trong đôi mắt mênh mông không thấy đáy kia, lại mang theo chút bất lực.
Anh sao vậy?
Lúc lái xe ra đường hầm, đôi tay nắm tay lái chậm rãi siết chặt, nhìn không chớp mắt về phía đám đông xe cộ trước mặt, anh có chút khó khăn mím động môi mỏng một chút: “Mẹ của anh, dạ dày xuất huyết.”
Thẩm Chanh chợt sửng sốt.
Tay vốn nắm chặt, giây phút này hãm thật sâu vào trong lòng bàn tay.
Trên thế giới này, có lẽ không có ai sẽ bách độc bất xâm, bởi vì chỉ cần là người, liền sẽ có máu có thịt có tình cảm.
Mặc kệ là đàn ông hay là phụ nữ, ở trên người của bọn họ đều có một nhược điểm trí mạng.
Mà nhược điểm của Thi Vực, chính là tuyệt không cho phép người anh yêu thương chịu chút thương tổn nào!
Dù chỉ là một vết thương cực kỳ bé nhỏ....
Thẩm Chanh chậm rãi buông tay, trong lòng bàn tay đã bị cô véo ra vài cái miệng máu thật sâu.
Nhưng cô lại không thèm để ý chút nào.
Đưa tay, phủ lên trên tay Thi Vực, mang theo đau lòng.
”Sẽ không có chuyện gì.”
Sợ không cẩn thận sẽ chạm vào vết thương của anh, cô có thể nói, chỉ có một câu như vậy.
Có thể làm, cũng chỉ có lặng lẽ cầu nguyện ở trong lòng: Sẽ không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì....
Cuối cùng xe lái vào bệnh viện Bác An.
Mười phút đường xe, dài giống như là qua một thế kỷ.
Thậm chí không có dừng xe lên vị trí, Thi Vực liền đẩy cửa xe ra xuống xe.
Thẩm Chanh đi xuống xe theo, sau khi đuổi theo anh, kịp thời nắm lấy tay anh.
Bởi vì hành động này của cô, Thi Vực dừng bước chân một chút, anh quay đầu lại nhìn cô một cái, con mắt sắc thâm trầm, lại hòa hoãn đi rất nhiều.
”Không có chuyện gì.”
Anh cũng nói một câu như vậy, như là đang an ủi mình, hoặc như là muốn làm cho người phụ nữ trước mặt không cần quá lo lắng.
Thẩm Chanh gật đầu, theo sau lưng anh, đi đến cửa thang máy.
Thang máy dừng ở tầng chín, đinh một tiếng mở ra....
Hai người bước ra thang máy, xa xa liền nhìn thấy Thi Mị ngồi ở trên ghế dài ngoiaif phòng cấp cứu, anh ta khom người, cúi đầu, lấy tay chống trán, trầm mặc thật lâu.
Bộ dạng như vậy, cô độc bất lực, làm cho người ta đau lòng.
Có lẽ là nghe được tiếng bước chân, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện đầy tơ máu.