Mạc Cẩn bởi vì lời này của cô ta mà cười càng sâu, qua thật lâu sau cũng không nói câu nào.
Đến khi xe lái vào công viên tưởng niệm, anh ta mới lạnh nhạt mở miệng: “Con bé trôi qua vui vẻ không?”
”Rất vui vẻ.” Mạc Khuynh Tâm do dự một lát, nói tiếp: “Bây giờ người nhà cô ấy đối với cô ấy rất tốt, từ nhỏ đến lớn, gần như không để cho cô ấy nhận phải một chút uất ức và thương tổn nào.”
Mạc Cẩn im lặng.
Trí nhớ thoáng quay ngược về hai mươi năm trước, khi đó anh ta tám chín tuổi, Mạc Sênh - em gái của anh ta vẫn chưa tới ba tuổi.
Bởi vì anh ta là người thừa kế tổng thống kế tiếp, tất cả mọi người trong vương tộc đều muốn đưa anh ta vào chỗ chết, thậm chí là không buông tha cho người nhà của anh ta.
Bị ép đến bất lực, anh ta sai người đưa Mạc Sênh đi, vừa đi, chính là hai mươi năm.
Trong hai mươi năm này, anh ta chưa bao giờ phái người đi thăm dò tung tích của Mạc Sênh, không phải bởi vì anh ta không lo lắng cho cô em gái này, mà là bởi vì anh ta không muốn phá hủy cuộc sống của cô.
Có đôi khi, một người quyền cao chức trọng còn không sánh bằng một người bình thường.
Bởi vì địa vị quyền lực của cô, thường sẽ trói buộc tất cả của cô, mặc kệ là lời nói hay là cử chỉ, cô đều không thể tùy ý làm bậy.
Nghĩ tới đây, Mạc Cẩn cười đến có chút bất đắc dĩ.
Trong mắt người ngoài, đường đường Tổng thống đại nhân cao cao tại thượng, có thể lật tay làm mây úp tay làm mưa, thậm chí là tùy tâm sở dục muốn làm gì thì làm.
Nhưng có cực ít người biết, anh ta ngồi ở trên địa vị cao, nhưng chưa bao giờ ngủ được một giấc an ổn, không có lúc nào không đề phòng, cảnh giác.
Tổng thống đại nhân, giống như đế vương cổ đại, quyền cao chức trọng, một câu nói tùy tiện cũng có thể quyết định sống chết của một người, hoặc là sẽ lật đổ cả tòa thành phố.
Nhưng cũng chính bởi vì như vậy, mới dẫn đến một lại thêm một kẻ thù, một lại thêm một kình địch.
Người ngấp nghé địa vị quyền lực này, càng nhiều hơn người ủng hộ anh ta.
Có lẽ chỉ có một mình Mạc Cẩn biết, anh ta có thể dựa vào tay của mình điều khiển cả một quốc gia, phụ trách quyền to chân chính, chẳng qua cũng chỉ mới nửa năm.
Nói cách khác, mấy chục năm trước đó, anh ta thân ở chức vị cao lại không có bất kỳ quyền lợi đáng nói, hay là ở trên phương diện xử lý chuyện quốc gia, cũng phải thuận theo ý của thủ hạ đại tướng và quan chức cấp cao.
Có đôi khi, sự thật chính là sự thật, anh ta không thể điều khiển thế giới này, không thể điều khiển người bên cạnh, cũng chỉ có thể trở thành một con rối.
Mà những năm gần đây, Mạc Cẩn vẫn luôn dựa vào cố gắng của mình, để vị trí hư ảo bản thân đang ngồi trở thành vị trí thực, nắm giữ quyền sinh sát.
Sau khi xác định không còn người nào dám thương tổn người bên cạnh anh ta, anh ta mới phái người đi điều tra tung tích Mạc Sênh.
Năm đó lúc đưa Mạc Sênh đi, vì đảm bảo con bé có thể tiếp tục sống sót, anh ta sai người hủy diệt tất cả manh mối, giết hết tử sĩ đưa Mạc Sênh đi.
Cho nên những năm gần đây này, không ai có thể tìm được Mạc Sênh, thậm chí đến cả chính Mạc Cẩn cũng không biết là gia đình nào đã nhận nuôi Mạc Sênh.
Sau khi nắm được thực quyền, anh ta phái ra không dưới trăm người tìm kiếm tung tích Mạc Sênh khắp nơi, vẫn luôn không thể tra ra.
Cho nên ở dưới tình huống bất đắc dĩ, Mạc Cẩn sai Mạc Khuynh Tâm phái người xâm nhập trên dưới cơ quan cảnh sát cả nước, tra ra Mạc Sênh từ kho vân tay, vì vậy mà tìm được tung tích của con bé.
Xe dừng lại ở dưới tàng cây ngô đồng nơi cửa chính công viên tưởng niệm, thấy Mạc Cẩn đang nghĩ nhập thần, Mạc Khuynh Tâm cẩn thận sinh ra nhắc nhở: “Chủ thượng, đến rồi.”
Mạc Cẩn nghe tiếng, thu suy nghĩ về, ừ một tiếng, ngay sau đó đẩy cửa xe ra xuống xe.
Mạc Khuynh Tâm cũng đi xuống xe theo, vừa xuống xe, chợt nghe được giọng nói của Mạc Cẩn vang lên bên tai: “Rút lui tất cả mọi người, đừng quấy rầy con bé, đừng phá hủy cuộc sống của nó.”