Tôn Nham vốn muốn hỏi một câu tăng thêm bao nhiêu, nhưng suy nghĩ một lúc, vẫn không hỏi ra miệng.
Anh bước nhanh theo sau, cùng đi xuống cầu thang xoay tròn với Thẩm Chanh....
Nội sảnh to đến kinh người, khoảng chừng vài trăm mét vuông.
Đồ trang trí, cách bày biện bên trong, rất lịch lãm.
Trang vẽ trên tường, là tác phẩm của họa sĩ cấp thế giới, giá trị tám con số.
Trên đất phủ kín gạch pha lê trong suốt, cách mỗi một đoạn dưới gạch pha lê đều khảm kim cương sáng chói.
Phía trên nội sảnh, treo đèn treo thủy tinh to lớn, đèn sáng rỡ, phát ra tia sáng chói mắt.
Thi Vực ngồi trên ghế sofa, ưu nhã gác chân ở trên bàn trà quý giá, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu xì gà, mặc cho khói hết cũng không hút qua một hơi.
Anh giống như là đế vương cao cao tại thượng, khí phách giữa phong cách lẫn cử chỉ đều khó ngăn cản.
Mà Thái Toàn ngồi ở đối diện anh, lại giống như là một con kiến, hèn mọn đến mức như không tồn tại.
"Mở trói cho ông ta."
Động tác nhẹ nhàng chậm chạp bóp tắt tàn thuốc ở trong gạt tàn thuốc, cuối cùng đôi mắt Thi Vực cũng liếc nhìn Thái Toàn.
Nghe được phân phó của anh, thủ hạ đứng thẳng tắp ở bên cạnh không dám chậm trễ chút nào, nhanh chóng tiến lên cởi sợi dây trên người Thái Toàn, lấy thứ nhét ở trong miệng ông ta ra.
Thái Toàn chưa từng thấy qua căn phòng lớn như vậy, trong mắt ông nhà thôn một trăm mét vuông đã là cực hạn, đột nhiên đặt mình ở trong hoàn cảnh rộng rãi như vậy, ngoại trừ bàng hoàng, chính là nghi hoặc.
Trước khi bị bắt tới nơi này, mặc kệ ông có hỏi thế nào, cũng không có ai chịu nói cho ông ta biết là ai muốn gặp ông.
Không ngờ, sẽ là một người đàn ông trẻ tuổi như vậy.
Hơn nữa nhìn bộ dáng, còn là một kẻ có tiền hiếm thấy.
Ông không nhớ rõ mình từng đắc tội người đàn ông này, tại sao anh muốn bắt ông ta đến đây?
Thái Toàn ngắm nhìn bốn phía, sau đó rơi tầm mắt lên trên người Thi Vực, vẻ mặt cảnh giác, "Cậu là ai? Bắt tôi đến đây làm gì...."
Thi Vực không có ỵ́ muốn trả lời vấn đề của ông ta, đem hai tay mở ra dựa vào trên ghế sofa, bộ dạng lười biếng tùy tính này, càng khiến cho anh tăng thêm vài phần cuồng dã suất khí không kiềm chế được.
"Chúng ta không oán không thù, không có đụng chạm gì, rốt cuộc tại sao cậu lại bắt tôi đến đây...." Giọng nói Thái Toàn không có một chút sức lực.
Vào lúc này, đổi lại bất kỳ người nào đều sẽ là phản ứng như vậy, chỉ trách khí tràng của Thi Vực quá mức mạnh mẽ.
Đừng nói là Thái Toàn, dù đổi thành một người có thân phận có bối cảnh khác ở trước mặt Thi Vực, cũng chỉ có thể nhịn nhục luồn cúi như vậy.
"Ông và tôi xác thực không oán không thù, chỉ là tôi nghe nói, người phụ nữ của tôi có chút qua lại với ông."
Ngón tay suông dài nhẹ nhàng mơn trớn đường vân ghế sofa bằng da thật, tư thái từ chối cho ý kiến và giọng điệu nghe giống như hờ hững này, lại như là điềm báo sắp xảy ra bão táp.
Thái Toàn sửng sốt, "Ngươi phụ nữ của cậu?"
Những năm gần đây ông ở trong thôn, không có đi xa nhà, dù từng có qua lại với ai, cũng giới hạn với người ở trong thôn Hoa Đào, vốn không thể trêu chọc đến kẻ có tiền ở trong thành phố lớn.
"Tôi thấy cậu là bắt nhầm người rồi? Tôi không có đắc tội với ai, cũng không quen người phụ nữ của cậu...."
Như đang nghe được chuyện nực cười, khóe môi Thi Vực giương nhẹ, phát ra một tiếng cười nhạo, "Ông còn chưa gặp, làm sao lại khẳng định không quen biết."
Anh rõ ràng đang cười, lại làm cho Thái Toàn cảm thấy da đầu tê dại, dường như có một cổ hàn khí lạnh lẽo tuôn ra từ trên lòng bàn chân, lại đâm thẳng trái tim, đè ép ông ta đến mức không thở nổi.
Lúc này Thái Toàn mới liên tưởng lời của Thi Vực với tấm hình Tôn Nham cho ông xem khi ở trong nhà.
Lập tức, một cổ lo lắng mãnh liệt dâng lên từ lòng bàn chân của ông.