Bàn tay to giữ trên eo cô chậm rãi siết chặt, anh đối diện với đôi mắt cô, mở miệng nói: “Người phụ nữ ngốc.”
Thẩm Chanh liếc nhìn anh, không vui nói: “Anh mới ngốc!”
Thi Vực buông tay phủ trên eo cô ra, một phát nắm lấy bờ vai của cô kéo cô vào trong ngực, thấp giọng nói: “Ăn béo một chút, ít để đàn ông khác nhớ thương.”
Thẩm Chanh ngẩng đầu, nhướng mày: “Phúc hắc!”
Thi Vực giương môi lên, nụ cười bên môi lúc sáng lúc tối, “Đối phó với tiểu yêu tinh giày vò người như em, không phúc hắc sao được.”
Nói xong, anh cúi đầu ngậm lấy môi của cô, nhẹ nhàng gặm cắn.
Thẩm Chanh vùng vẫy một chút, không khách khí cắn một cái ở trên môi của anh.
Cô vừa khẽ cắn, hiệu quả hoàn toàn ngược lại.
Thi Vực chẳng những không có buông cô ra, còn càng thêm dùng sức ôm sát cô, đầu lưỡi bá đạo cạy hàm răng cô, quét khắp mỗi một chỗ trong khoang miệng của cô, mút lấy ngọt ngào của cô.
”Ưm....”
Vẫn luôn hôn đến cô sắp hô hấp không nổi, Thi Vực mới buông cô ra.
Thẩm Chanh thở dốc, trên mặt mang theo đỏ hồng say lòng người, vừa nhìn đã biết là bị nụ hôn nóng bỏng này làm rối loạn tâm thần.
”Thích không?”
Thi Vực cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú rõ ràng như điêu khắc nổi thoáng hiện lên nụ cười xấu xa.
Thích cọng lông!
Người đàn ông này, được tiện nghi còn khoe mẽ!
Thẩm Chanh giãy ra từ trong ngực anh, sau đó nói hai chữ: “Không thích!”
Thi Vực ý vị thâm trường ừ một tiếng, hỏi cô: “Là cảm thấy kỹ thuật hôn của anh không được, hay là tư thế chưa bày tốt?”
Thẩm Chanh vén tay áo sơ mi lên, xoay người đi đến trước bàn ăn, vượt qua ngồi lên, lúc này mới nhìn về phía Thi Vực, lạnh nhạt mở miệng: “Kỹ thuật hôn không tệ, nhưng còn cần phải nâng cao. Tư thế nha, miễn cưỡng có thể tiến hành, nhưng không có cảm giác.”
Thi Vực chậm rãi đi tới, đứng thẳng ở trước mặt cô, híp híp mắt: “Còn cần phải nâng cao? Không có cảm giác?”
Ngữ khí của anh, mơ hồ có vài phần hơi thở nguy hiểm.
Khụ!
Đây là lại làm tức giận rồi?
Thẩm Chanh xê dịch thân thể ra phía sau, nói: “Không sao, luyện tập nhiều một chút là tốt rồi.”
”Ừ, vậy thì đến luyện tập một lần.” Thi Vực nói xong, dùng hai tay chống ở trên bàn cơm, cúi người tiến gần sát cô, “Em hôn anh, anh phối hợp với em.”
Thẩm Chanh nghe tiếng, không kịp suy nghĩ liền nói: “Em từ chối!”
”Từ chối?” Anh lặp lại.
”Từ chối!” Cô đáp.
”Ừ, rất tốt.”
Thẩm Chanh cho là anh sẽ cứng rắn, không ngờ anh lại đột nhiên đứng thẳng người, sau khi liếc cô một cái, liền xoay người đi.
”Này!” Cô gọi anh.
”Nói.” Anh dừng chân, không quay đầu lại.
”Anh muốn đi?”
”Ừ.”
”À!”
Nghe được Thẩm Chanh đáp lại qua loa, cuối cùng Thi Vực quay đầu lại nhìn cô một cái, mấp máy môi, lạnh lùng phun ra một câu: “Anh đi tìm người luyện tập một chút.”
“....”
Thẩm Chanh quan sát anh khoảng năm giây, mới chậm rãi mím động cánh môi: “Ừ.”
Đáp án cô cho ra, chỉ có một chữ đơn giản này.
Thẩm Chanh xuống từ trên bàn cơm, trực tiếp đi qua từ bên cạnh anh: “Em cũng đi tìm người luyện tập.”
Thi Vực nhíu mày, trong lúc nhất thời, sát khí bốn phía, ánh mắt lạnh đến mức dọa người.
Ngay tại lúc Thẩm Chanh đi tới cửa, nắm vặn cửa muốn mở cửa ra, Thi Vực đưa tay, nắm chặt lấy cổ tay của cô.
Bàn tay to thoáng dùng sức, liền kéo cô đến trước mặt.
Ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn thẳng đôi mắt Thẩm Chanh, để cô đọc được một cổ lệ khí nồng đậm.
Đây là biểu hiện anh tức giận.
Cô cứ nhìn anh như vậy, nhìn nét mặt của anh càng ngày càng lạnh lùng, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
”Muốn tìm người luyện tập, hửm?”
Anh mở miệng, giọng nói sâu lắng không có một chút nhiệt độ đáng nói.