Cô liếc nhìn anh ta, lạnh nhạt hỏi.
Phượng Cửu Mị không có trả lời, mà là xoay người đi vào một gian phòng, trong lúc đi vào, ý bảo Thẩm Chanh đi cùng anh.
Thẩm Chanh suy nghĩ một lúc, vẫn là đi vào theo, ý định xem anh ta đang bán cái nút gì.
Đây là một gian phòng sách, bố cục trang hoàng và cách trang trí phòng sách rất đơn giản, lại rất đặc biệt.
Nơi cửa ra vào là một giá sách, vẫn luôn kéo dài từ cạnh cửa đến chỗ bên trong ban công, nói là giá sách, nhưng phía trên ngay cả một quyển sách cũng không có.
Ba tầng trên, ba tầng dưới, lại đều đặt một chút album ảnh, khung hình, cùng với vật trang trí ảnh chụp chế tác từ thủy tinh.
Thẩm Chanh vừa bước vào phòng sách, liền bị những tấm hình này làm rung động.
”Em nhất định chưa từng nhìn thấy những bức ảnh này.”
Phượng Cửu Mị dựa ở trên giá sách, khóe miệng treo một nụ cười như có như không.
Những bức ảnh này, Thẩm Chanh quả thật chưa từng nhìn thấy qua.
Cô vẫn cho là Thi Vực là người không thích chụp ảnh, nhưng thật không ngờ, thì ra anh có nhiều ảnh chụp như vậy.
Ảnh chụp nơi này, có một phần là chính anh, còn có một phần là chụp ảnh chung của anh và Phượng Cửu Mị, mà phần còn lại, là của một mình Phượng Cửu Mị.
Thoạt nhìn những bức ảnh này, hẳn là có chút tuổi đời, có lẽ là lúc mười bảy mười tám tuổi.
Tướng mạo hai người năm đó và hiện tại gần như không có gì khác nhau, sự thay đổi duy nhất chính là lui đi vẻ trẻ trung, biến thành trưởng thành.
Thẩm Chanh đứng ở trước giá sách, chậm rãi đưa tay, ngón tay thon dài lướt nhẹ qua trên những tấm ảnh kia.
”Giữa các người, có phải là từng phát sinh chuyện gì không?”
Cuối cùng, cô mở miệng hỏi vấn đề này.
Cô nghĩ, nếu như chưa từng phát sinh cái gì, Phượng Cửu Mị nhất định sẽ không vô cớ biến mất nhiều năm như vậy, càng sẽ không phí hết tâm tư chơi một vài trò chơi lúc trước.
Còn có, tại sao anh ta lại họ Phượng, mà không phải họ Thi?
Phượng Cửu Mị vuốt vuốt một vật trang trí thủy tinh nho nhỏ, liếc xéo cô, “Em rất muốn biết?”
Thẩm Chanh nhìn anh ta một cái, sau đó dời tầm mắt, không đáp lời.
”Em không giống như những người phụ nữ khác.” Phượng Cửu Mị bắt lấy ánh mắt của cô, vốn trong đôi mắt thăm sâu nhiều thêm vài phần quan sát, “Không tranh, không đoạt, không tham. Vô dục, vô cầu, vô niệm.”
Không tranh không đoạt không tham, vô dục vô cầu vô niệm.
Thẩm Chanh thích những lời này.
Cô quay đầu nhìn anh ta, im lặng trong chốc lát, mới nói: “Tôi muốn biết.”
Phượng Cửu Mị nhắm mắt một chút, khóe môi giương lên một đường cong, giọng nói của anh ta lại có chút sâu lắng: “Năm đó, tôi có yêu một người phụ nữ.”
Thẩm Chanh hơi ngẩn ra.
Có yêu một người phụ nữ?
Cô quay đầu nhìn về phía Phượng Cửu Mị, “Về sau thế nào?”
Phượng Cửu Mị lại nhắm mắt lại một lần nữa, như là đang đắm chìm ở trong hồi ức: “Sau đó, người phụ nữ kia đi rồi.”
”Tại sao?”
”Bởi vì người đàn ông của cô cùng chơi với cô ta một trò chơi quá đáng.”
”Gì?”
”Để cô ta rút ra một xâm chết hoặc là xâm viết tên tôi.”
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, “Vậy cô ta.... chọn cái nào?”
Phượng Cửu Mị giương môi khẽ cười, “Cô ta lựa chọn không chơi trò chơi này.”
Thẩm Chanh sáng tỏ, “Cô ta sợ chết, cho nên từ chối chơi cái trò chơi đó, đồng thời cũng buông tha anh.”
Phượng Cửu Mị luôn đang cười, “Một cuộc tình cảm không chịu được khảo nghiệm mà thôi, tôi lại có thể qua rất nhiều năm mới để xuống được.”
Giờ khắc này, rốt cuộc Thẩm Chanh hiểu rõ khúc mắc giữa Phượng Cửu Mị và Thi Vực.
Đồng thời cũng rõ ràng, tại sao lúc trước anh ta lại cho người bắt cô đi, lại không tổn hại cô chút nào.
Bởi vì một trận trò chơi này, bản thân nó chính là vì khảo nghiệm tình cảm giữa cô và Thi Vực.
Hiển nhiên, một đoạn tình cảm này chiến thắng tất cả, vượt quá sống và chết.