Thẩm Chanh: “....”
Mấy ngày gần đây, hình như cô đi tiểu có chút thường xuyên, chẳng lẽ là lỏng rồi?
Cô không nghĩ nhiều, tiếp tục kéo websites xuống tra xét nhìn hồi đáp của bạn trên mạng phía dưới.
1: “Nhão sau khi sinh có bệnh trạng gì? Lâu chủ cô thật không phải là tới chọc cười chứ? Bệnh trạng nhão, đương nhiên là càng lỏng càng lỏng hơn rồi!”
2: “Loại vấn đề này còn cần hỏi sao? Ngủ với chồng cô một giấc, hỏi chồng cô có cảm giác hay không! Có cảm giác là không có lỏng, không có cảm giác đó chính là lỏng nghiêm trọng!”
3: “Cộng một tầng hai.”
Thẩm Chanh: “....”
Thi Vực tắm rửa đi ra từ phòng tắm, liếc mắt liền thấy Thẩm Chanh đang nằm ở trên giường chơi điện thoại, liền sãi bước đi qua, không nói một lời trực tiếp đoạt lấy điện thoại trên tay cô.
”Đưa cho em!”
Thẩm Chanh bị đoạt điện thoại di động, phản ứng đầu tiên là đứng lên chém giết.
Trên mặt của cô, mơ hồ mang theo chút ửng hồng rất khó phát hiện ra.
Điểm này, Thi Vực cảm thấy rất khả nghi.
Anh nheo con ngươi nguy hiểm lại, lùi về phía sau một bước, lấy tay mở màn hình đã tự động khóa lại.
”Không cho phép coi!”
Phản ứng Thẩm Chanh quá mức kịch liệt, giống như là làm việc gì trái với lương tâm.
Trước khi không nghe thấy những lời này của cô, có lẽ Thi Vực chỉ có ba phần hứng thú với gì dó trên điện thoại di động, mà hiện tại, nhiều hơn bảy phần.
Vào lúc Thẩm Chanh muốn đoạt đi điện thoại trên tay anh, anh trấn định tự nhiên giơ cao di động lên, hơi ngửa đầu, nhìn nội dung phía trên.
”Đồ khốn!”
Thẩm Chanh tức giận mắng một tiếng, nhưng sau đó xoay người về đến trên giường, che phủ mình trong chăn.
Dọa người!
Thật dọa người!
Làm gì không tốt, thế nhưng muốn tìm lỏng gì đó ở trên điện thoại di động....
Thi Vực chỉ liếc nhìn điện thoại, sắc mặt liền chìm xuống.
Cả gan dám tìm kiếm vật này?
Tay vừa nhấc, trực tiếp ném điện thoại di động tới bên cạnh, bước đi đến bên giường, động tác thô lỗ vén chăn lên.
Cái chăn vừa bị xốc lên, Thẩm Chanh lại duỗi tay bắt lấy, che kín đầu.
”Buông tay.”
Giọng nói nguy hiểm, mang theo vài phần lệ khí, nóng nảy ùn ùn cuốn tới.
Bảo cô buông cô liền buông? Mới không cần!
Thẩm Chanh gắt gao nắm lấy, nói gì cũng không chịu buông tay.
”Ba.”
Thấy cô vẫn không nhúc nhích, Thi Vực bắt đầu đếm.
Từ khi mang thai đến sinh con lại đến bây giờ, Thẩm Chanh gần như chưa từng được nghe anh đếm qua.
Lần này khẽ đếm, hệ số nguy hiểm dường như tăng cao 1000 lần!
”Hai.”
Tốc độ anh đếm thả rất chậm, nhưng lệ khí khiếp người kéo dài tăng thêm.
Trong lúc nhất thời, cả căn phòng đều bịt kín một lớp khí tức quỷ dị.
”Hai phết một.”
Thẩm Chanh: “....”
Còn có hai phết một?
Vậy còn không bằng trực đếm tiếp từ một trăm!
”Một.”
Giọng nói lạnh bạc, giống vậy hàn băng vạn năm, lạnh đến mức không có một chút xíu nhiệt độ.
Thẩm Chanh: “....”
Hai phết liền qua một, vậy còn đếm hai phết một làm gì chứ?
Vèo!
Chăn mền vẫn bị Thi Vực một phát xốc lên.
Lần này vén chăn lên, anh trực tiếp níu một góc chăn mền lại, dùng sức lôi kéo, sau đó ném chăn đến trên sàn nhà.
Thẩm Chanh nhìn anh, nghiến răng: “Xem như anh lợi hại!”
Anh hung ác?
Thi Vực cúi người, ép tới gần cô, môi mỏng nhẹ nhàng mím động: “Tìm kiếm thứ này làm gì, hửm?”
Thẩm Chanh đối diện với đôi mắt sâu thẳm đến giống như có thể cuốn người vào, đôi môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích: “Một người phụ nữ sinh đứa nhỏ, chẳng lẽ không nên hiểu rõ chuyện này một chút sao?”